Tần Nhị cảm ứng một lát rồi cẩn trọng nói: “Tam giai trung kỳ, yêu thuật phong nhận đã đại thành, chân sau bên trái có vết thương cũ.”
Tần Tam nghe vậy, khẽ vuốt chiếc tù và bằng đồng xanh đeo bên hông, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đại ca, lần này để ta lên trước thử xem?”
Tần Đại nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng ởn: “Vẫn quy củ cũ, ta tấn công chính diện, lão Nhị khống chế thế trận, lão Tam yểm trợ.”
Lời còn chưa dứt, một bóng xám đột nhiên từ trong khe đá lao ra. Thiết Bối Thương Lang vương to bằng con bê con, bộ giáp sắt trên lưng ánh lên vẻ lạnh lẽo của kim loại. Nó vừa há miệng đã phun ra ba đạo phong nhận, xé rách không khí tạo thành những tiếng rít chói tai.
“Đến hay lắm!” Tần Đại quát lớn một tiếng, bắp thịt hai tay cuồn cuộn, lại không hề né tránh, hai nắm đấm bao bọc bởi cương khí màu đỏ rực trực diện đón đỡ ba đạo phong nhận. “Ầm! Ầm! Ầm!” Ba tiếng nổ trầm đục vang lên, phong nhận vỡ tan tành, hổ khẩu của hắn rách toạc nhưng nụ cười lại càng thêm hung tợn.