“Này, A Hàng, lời này của ngươi ta không thích nghe đâu.” Yến Thu Tịch bực bội nói: “Cái gì mà ta gặp may mới ở bên hắn được, ngươi có phần tự tin quá rồi!”
“Không thì còn vì cái gì nữa?” Tần Sương Giáng cười khẩy: “Vì sự bỉ ổi của ngươi sao?”
“Ta thấy ngươi có thể mạnh dạn hơn một chút, vì sự phát triển của ta… ưm ưm…”
“Ngươi nói hơi nhiều rồi.” Tần Sương Giáng đưa tay bịt miệng nàng lại, giọng nói u uẩn: “Ngươi chỉ cần trả lời, ngươi sẽ làm thế nào là được rồi.”
Yến Thu Tịch giãy ra khỏi ma trảo của vị hảo tỷ muội, không vui liếc nàng một cái, nói: “Ta ư? Ngươi hỏi ta sẽ làm thế nào ư? Đương nhiên là tiếp tục giành giật rồi!”