Chúng nhân trên Long Hổ Sơn chứng kiến cảnh này, không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho nhóm người kia. Dưới bầu không khí như vậy, đừng nói là người ở bên trong, ngay cả những kẻ bàng quan nhìn qua Giám Thiên Kính cũng đều chấn động tâm thần.
Tứ phương trấn vật trấn áp địa mạch long khí dường như đã bị đại địch thu thập ba phần tư, lại thêm chiến lực mạnh nhất phe ta là Trương Thiên Sư đã vẫn lạc, thế này còn đánh đấm gì nữa? Hay là trực tiếp đầu hàng đi?
"Các ngươi có thấy vị Thiên Sư đời thứ năm mươi mốt này hơi yếu kém không? Ta vừa xem lại chiến tích trừ yêu diệt ma cả đời ngài, cũng không phải loại người tầm thường, thành danh từ trẻ tuổi, tiến bước thần tốc trở thành Thiên Sư Long Hổ Sơn, một bậc rồng phượng trong loài người như vậy, vì sao lại bị ả Đả Canh Nhân kia đoạt mạng?"
"Ai mà biết được, nói không chừng ả Đả Canh Nhân có chỗ hơn người nào đó, hoặc là Trương Thiên Sư cũng bị đồng đội đâm sau lưng?"
Tiểu Khương Đại Ma Vương nghe chúng nhân nghị luận ầm ĩ, cảm thấy mình cũng cần tham gia phân tích cục diện chiến đấu. Nàng dùng cánh tay khẽ huých Yến Vương đang trầm tư bên cạnh, khẽ nói: