Yến Vương nhìn trời xám mà lòng đầy tiếc nuối, tiếp tục hồi tưởng năm tháng huy hoàng xưa. Nàng thở dài nói: "Đó là năm ngàn chữ cơ mà, ở cái tuổi viết văn tả cảnh từ tranh còn phải dùng bính âm thay thế chữ khó, bọn nhỏ đã phải chịu đựng nỗi đau không phù hợp với lứa tuổi ấy, than ôi."
"Mỗi khi nghĩ đến, trẫm hận không thể tiến lên hét lớn một tiếng, 'Có gì cứ xông vào ta, đừng liên lụy người vô tội!'"
"Vậy cuối cùng ngươi có hét không?"
"Đương nhiên không hét, bằng không giờ ngươi đã không thấy được đôi tay đẹp thế này rồi, chắc là biến thành chân gà rồi." Yến Vương vừa nói vừa vẫy vẫy bàn tay.
Đoạn Hoài Ca cũng không khỏi cảm thán tính cách hoạt bát này của nàng là trời sinh. Hắn nghiêm túc đề nghị: "Thật ra khi đó ngươi nên mượn chuyện này để lập uy cho Thu Thu đội của các ngươi, nhanh chóng cắt đứt những kẻ làm bại hoại danh tiếng, nội bộ tinh giản đội ngũ, lấy danh nghĩa loại bỏ tạp nham giữ lại tinh túy, chỉ thu nhận tinh anh, sau đó lặng lẽ ẩn mình, đợi đến một ngày Tần thất kỳ lộc, liền có thể phất cờ khởi nghĩa, một hô trăm ứng!"