Mặt trời chói chang trên không, Cổ Lan chân quân từ con đường đá xanh giữa rừng bước ra, quen thuộc bước vào tiểu viện hàng rào phía trước. Trong tiểu viện, một cây linh thực cao ba bốn trượng vươn tán cây, che khuất ánh mặt trời gay gắt.
Một lão giả tóc bạc phơ ngồi bên bàn đá dưới gốc cây, đang nhíu chặt mày chăm chú nhìn từng viên đá xếp đặt lộn xộn trên mặt bàn đá.
Chờ đến khi Cổ Lan chân quân tới ngồi xuống bên cạnh, lão giả mới thu hồi ánh mắt, lông mày giãn ra, quay đầu nhìn nàng.
Lão giả kinh ngạc nói: “Ngươi không phải thời gian trước đã ra ngoài sao? Sao nhanh vậy đã trở về rồi?”
Cổ Lan chân quân nhìn những khối đá xếp đặt lộn xộn trên bàn, chỉ vừa nhìn một cái, nàng đã cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như cả thiên địa đều muốn đảo lộn.