Cảm nhận luồng dược lực bàng bạc bộc phát trong cơ thể, Địa Hỏa Viên chép miệng, nuốt ngược tiếng gầm đến bên miệng, vui vẻ nhe răng cười.
Có thưởng sao? Sao không nói sớm.
Tô Du nói: “Đi thôi, về tu luyện đi.”
“Hống.” Được được, Địa Hỏa Viên đáp một tiếng, lon ton chạy đi nhặt lại thiết bổng của mình, sau đó mới tiến vào trong trận pháp, cười hì hì với Hắc Lân Ưng trên cây, rồi mới nằm xuống luyện hóa dược lực của Bách Thú Đan.
Hắc Lân Ưng: “…” Khỉ ngốc.