Người không ngông cuồng uổng kiếp thiếu niên.
Thế nhưng ở Vô Lượng Tiên Sơn này bao nhiêu năm qua, thật sự chưa có ai dám tự xưng vô địch.
Nghe thấy giọng nói của Tô Du truyền đến, Đạo Nhất và Văn Nhân Phượng Vũ đều sững sờ, Đạo Nhất há miệng định nói gì đó rồi lại thôi, sau đó nhìn về phía Văn Nhân Phượng Vũ, thấp giọng nói: “Tô sư đệ cũng thật ngông cuồng.”
Ánh mắt Văn Nhân Phượng Vũ lóe lên, nàng che miệng mỉm cười: “Thiên Tiên cảnh ta vô địch, không tệ, không ngờ sư đệ còn có một mặt bá khí như vậy.”
Đạo Nhất nghe vậy thì cười toe toét, hắn chỉ sợ Tô Du bị người ta đánh cho nằm sấp thôi.