TRUYỆN FULL

[Dịch] Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 154: Hỏi Thăm (1)

Nghe Hứa Kim Khuê kể xong, Trần Bình An khẽ gật đầu.

“Thì ra là vậy.”

Hứa Kim Khuê sắc mặt ảm đạm, nói: “Khuyển nhi của ta ngỗ nghịch, lần này gây họa, trừng phạt thích đáng cũng coi như một bài học. Nhưng bị giam ở Nam Thành Lao Ngục, sống chết khó lường, tính mạng khó giữ, Hứa mỗ thực sự tâm thần bất an. Mong rằng chuyện hôm nay, mọi sự thuận lợi.”

“Vậy chúc Hứa viên ngoại mọi sự thuận lợi.” Trần Bình An nói: “Có điều, Hứa viên ngoại cũng đừng quá lo lắng, Nam Thành Lao Ngục này cũng chẳng phải long đàm hổ huyệt, ở trong đó vài ngày, chắc cũng không có gì đáng ngại.”

Nghe vậy, Hứa Kim Khuê liền vội xua tay: “Trần công tử, ngài có điều không biết! Nam Thành Lao Ngục này chính là hung địa, bên trong có vô số trọng phạm, đối với tù nhân cùng phòng, hở ra là đánh mắng. Ngục tốt thì tàn bạo, chỉ cần hơi không vừa ý là dùng đến tư hình khốc hình, ngoài ra, bên trong còn có vô số cửa sau và mối quan hệ, chỉ cần sơ sẩy một chút là vạn kiếp bất phục!”

Nghe Hứa Kim Khuê nói vậy, Trần Bình An không khỏi bật cười.

Không ngờ trong mắt Hứa Kim Khuê, Nam Thành Lao Ngục lại là một hung địa.

Sao hắn lại không có chút cảm giác nào?

Ngục tốt tàn bạo, có sao?

Sao trước mặt hắn, ai nấy đều hiền lành như cừu non vậy.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Kim Khuê, Trần Bình An biết mình đã nghĩ sai. Có lẽ trong mắt người ngoài, Nam Thành Lao Ngục chính là một nơi như vậy.

Sở dĩ hắn không cảm nhận được là vì so với người thường, vị trí của hắn đủ cao.

Những con cừu non hiền lành trong mắt hắn, có lẽ trong mắt người khác lại là mãnh hổ tàn bạo.

Vị trí khác nhau, những gì nhìn thấy cũng khác nhau.

“Là Trần mỗ kiến thức nông cạn rồi, đa tạ Hứa viên ngoại đã giải đáp.”

Hứa Kim Khuê trong lòng vẫn canh cánh về những lời sẽ nói khi gặp vị sai đầu kia, nên khi trò chuyện với Trần Bình An cũng mang bộ dạng tâm sự nặng trĩu, mặt đầy vẻ lo âu.

Đúng lúc này, Hứa Kim Khuê khom lưng, khẽ chắp tay nói: “Trần công tử, ngài là người trong công môn, quan hệ rộng rãi. Nếu chuyến này không thành, còn phải phiền Trần công tử dốc lòng lo liệu chuyện của khuyển nhi. Sau này, Hứa mỗ nhất định sẽ hậu tạ.”

Vừa hay gặp được Trần Bình An, Hứa Kim Khuê cũng đành vái tứ phương. Trong lòng ông, Trần Bình An chỉ là một sai dịch bình thường trong công môn, chắc cũng không giúp được gì nhiều. Nhưng thêm một người là thêm một con đường, biết đâu thông qua quan hệ của Trần Bình An lại có thể tìm được lối khác.

Hứa Kim Khuê mặt mày sầu muộn, so với dáng vẻ lúc mới gặp, dường như đã già đi mấy tuổi.

Khoảnh khắc này, Trần Bình An không hiểu sao trong lòng lại nhớ đến lão Trần đầu.

Phụ ái như sơn!

Thôi vậy!

Trần Bình An dùng hai tay đỡ Hứa Kim Khuê dậy, nói: “Hứa viên ngoại, tương kiến tức là hữu duyên. Chuyện này, Trần mỗ đã biết.”

“Cảm tạ Trần công tử.”

Hứa Kim Khuê chắp tay hành lễ.

Đối với ông, lời đáp của Trần Bình An không nghi ngờ gì là một khởi đầu tốt đẹp. Chuyện thỉnh cầu vị sai đầu trên yến tiệc lát nữa, có lẽ sẽ vô cùng thuận lợi.

Trần Bình An hàn huyên với Hứa Kim Khuê vài câu rồi không làm phiền ông nữa, trực tiếp rời đi.

Không lâu sau khi Trần Bình An rời đi, một nam tử uy nghiêm mặc thường phục đã đến trước cửa tửu lầu. Giữa nụ cười rạng rỡ của Hứa Kim Khuê, người đó được nghênh đón vào trong.

Tiền bạc mở đường, cộng thêm tài khéo léo nịnh bợ được rèn giũa qua nhiều năm chìm nổi, Hứa Kim Khuê đã nhận được kết quả vừa ý.

Vị Mẫn Sai Đầu của Nam Thành Lao Ngục này đã đồng ý thả Hứa Nhân Xương, con trai ông ra.

Có sai đầu bảo đảm, Hứa Kim Khuê tự nhiên yên lòng, lập tức liên tục kính rượu lấy lòng.

Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên Trần Bình An làm sau khi đến nha môn chính là hỏi thăm một lượt về chuyện của Hứa Nhân Xương.

Vừa hỏi thăm, trong Nam Thành Lao Ngục quả thật có một tù nhân tên là Hứa Nhân Xương. Mấy ngày trước vừa bị giam vào tầng trệt của Nam Thành Lao Ngục.

Ngoài ra, Trần Bình An còn tìm hiểu kỹ hơn. Sở dĩ Hứa Nhân Xương bị giam vào Nam Thành Lao Ngục là vì người đánh nhau với hắn có một người cữu công đang làm việc trong một con hẻm ở Nam Thành, được coi là một sai dịch cực kỳ thâm niên, thậm chí còn từng dìu dắt một vị sai đầu.

Cứ vòng vo vài lượt như vậy, Hứa Nhân Xương liền bị tống giam.

“Đánh nhau trên phố, theo tình hình của hắn, chiếu theo luật thì nên giam giữ mấy ngày?”

“Bẩm đại nhân, theo lệ thì nên giam giữ bảy ngày.”

Vị ban đầu được gọi vào công phòng, cúi đầu cẩn thận đáp lời.

Thật lòng mà nói, lúc vừa được Trần đại nhân triệu kiến, ai biết được tâm trạng của lão đã phập phồng lo sợ đến mức nào. Vừa hy vọng được đại nhân trọng dụng, lại vừa lo sợ mình có phải đã phạm lỗi gì, sắp bị Trần đại nhân răn dạy để làm gương hay không.

“Hắn bị giam bao lâu rồi?”

“Bẩm đại nhân, đến nay đã được năm ngày.”

“Ừm.”

Tình hình đã rõ, Trần Bình An phất tay cho vị ban đầu lui ra.

Hắn và Hứa Kim Khuê chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng chẳng có quan hệ sâu đậm gì. Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của ông, hắn lại nhớ đến lão Trần đầu, nên mới vui vẻ tìm hiểu một chút.

Sau khi tìm hiểu rõ tình hình, trong lòng Trần Bình An đã có quyết định.