Nếu thắng, vị trí ngục đầu này sẽ nhường cho ta ư?
Tên trẻ tuổi này thật chẳng biết trời cao đất rộng, mới Khí Huyết cảnh tầng năm đã dám ăn nói ngông cuồng!
Chử Kỳ Vinh hắn tuy chưa bước vào Khí Huyết cảnh tầng sáu, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối không phải kẻ mới nhập Khí Huyết cảnh tầng năm có thể khiêu khích.
Thật tình, lời của Trần Bình An khiến Chử Kỳ Vinh thoáng động lòng.
“Trần đại nhân, vị trí ngục đầu trọng trách lớn lao, há phải thứ có thể tùy tiện đem ra đùa giỡn. Xin đại nhân đừng trêu cợt hạ quan nữa.”
Cuối cùng, Chử Kỳ Vinh vẫn nhịn xuống.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trần Bình An nhậm chức, nếu thật sự gây ra động tĩnh lớn trong ngày này, chức phó ngục đầu của hắn tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.
Muốn hạ bệ uy tín của đối phương thì có vô vàn cách, chẳng cần thiết phải đích thân ra mặt ngay ngày đầu, khiến mọi chuyện trở nên khó giải quyết.
Ngày tháng còn dài, cứ từ từ mà tính.
“Ồ?”
Trần Bình An vẻ mặt tươi cười nhìn Chử Kỳ Vinh một cái, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười.
“Chử đại nhân, lời của bản sai bất cứ lúc nào cũng có hiệu lực, khi nào ngươi hứng thú cứ việc đến.”
Nghe vậy, Chử Kỳ Vinh cúi đầu, luôn miệng nói không dám.
Hắn không ngờ Trần Bình An lại ra chiêu này.
Giờ phút này, dù trong lòng vô cùng phẫn uất, hắn cũng chỉ đành nén lại.
Có cái cớ chính đáng là ngày đầu thượng quan nhậm chức, hắn có thế nào cũng không thể lật bàn phản bác.
Nếu thật sự không đánh lại Trần Bình An thì thôi, nhưng trong mắt hắn, vị thượng quan này chỉ là một bình hoa lớn lên trong nhà kính, chỉ có cảnh giới võ đạo mà không có nhiều kinh nghiệm thực chiến.
Còn về chuyện của Tả Vô Mai ư?
Chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi.
Thấy Chử Kỳ Vinh cúi đầu chịu thua, Trần Bình An cũng không tiếp tục làm khó hắn.
Trần Bình An đảo mắt nhìn quanh, theo lệ thường khích lệ các sai dịch một phen.
Đối với biểu hiện của Trần Bình An, một số sai dịch trong lòng cũng không có quá nhiều gợn sóng. Đều là những lão làng của Trấn Phủ Ty, những lời như vậy chỉ có thể lừa gạt đám trẻ người non dạ mà thôi.
“Bản sai mới đến, mọi quy củ đều như thường lệ. Có việc gì đặc biệt cần bẩm báo thì cứ nói, nếu không thì giải tán!”
Câu nói này của Trần Bình An, ngược lại khiến không ít sai dịch trong lòng an tâm.
Bọn sai dịch này, bất kể chủ quan là ai, chỉ lo chủ quan đến sẽ cải cách mạnh tay, phá vỡ cơ chế đã vận hành thành thục từ lâu.
Câu nói này của Trần Bình An đã loại bỏ mối lo ngại lớn nhất trong lòng bọn họ.
Nam Thành Lao Ngục, người ra kẻ vào tấp nập. Nào là thăm tù, mua sắm, đút lót, việc nào mà chẳng cần bạc tiền.
Làm việc ở đây, tuy có vất vả đôi chút, nhưng bổng lộc lại không ít.
Tục ngữ có câu, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó đối phó.
Như đám ngục tốt làm việc bên dưới, tìm đủ mọi cách để tham ô bạc tiền.
Nếu phạm tội mà bị đưa vào đây, gia quyến không lo liệu chu đáo, tù nhân bị giam bên trong e rằng ngay cả cơm nước một ngày cũng thành vấn đề.
Cứ như vậy, chẳng mấy ngày, một hán tử khỏe mạnh có lẽ sẽ trở nên tiều tụy vô lực, hơi thở thoi thóp.
Trần Bình An huấn thị xong, ngục tốt của Nam Thành Lao Ngục liền lần lượt tản đi.
“Trần đại nhân, sự việc đã ổn thỏa, vậy Bàng mỗ cũng nên cáo lui.”
Bàng Miểu hướng Trần Bình An cáo từ.
“Bàng đại nhân không nán lại thêm chốc lát, tối nay cùng dùng chút rượu?”
Trần Bình An cười mời.
“Bàng mỗ xin ghi nhận tấm lòng của Trần đại nhân. Chỉ là công vụ bận rộn, lần sau có thời gian sẽ tụ họp.”
Bàng Miểu cười nói.
Lần này hắn vô tình xem được một màn kịch hay, còn cần về suy ngẫm lại. Từ cảnh tượng vừa rồi mà xem, Trần Bình An này e rằng vẫn có chút bản lĩnh.
Chử Kỳ Vinh muốn dùng hạ khắc thượng, khống chế vị Trần đại nhân này, dù có sự ủng hộ của Phó Nguyên Minh, e rằng cũng không dễ dàng như vậy.
Bàng Miểu kiên quyết, Trần Bình An cũng không giữ lại nữa, lập tức đích thân tiễn Bàng Miểu rời đi.
“Trần đại nhân, hạ quan còn nhiều công vụ cần xử lý, nếu đại nhân không có việc gì khác, vậy hạ quan xin cáo lui trước.”
Chử Kỳ Vinh cười như không cười nói.
Giờ đây, bốn bề không người, hắn nào có tâm tư diễn kịch cùng Trần Bình An.
Trần Bình An không nói gì, ánh mắt rơi trên người Chử Kỳ Vinh.
Chủ quan nhậm chức, thân là phó thủ, lý ra phải cùng chủ quan làm quen công vụ, làm quen với mọi người mới phải, đâu có lý nào lại đi trước?
Hành động này của Chử Kỳ Vinh quá lộ liễu.
Tuy nhiên, lộ liễu cũng tốt, sau này xử lý cũng gọn gàng.
“Chuyện công vụ không vội, hãy cùng bản sai đi dạo một vòng trước.”
Muốn đi ư? Thật nực cười!
Chủ quan nhậm chức, ngay cả phó quan cũng không đi cùng, ngục tốt khác nhìn vào, vậy hắn còn uy tín gì đáng nói.
“Trước khi đại nhân nhậm chức, mọi công vụ tương ứng đều do hạ quan xử lý. Nay đại nhân đã đến, hạ quan cũng cần sớm sắp xếp công vụ ổn thỏa, bàn giao lại cho đại nhân mới phải. Việc này quả thực khẩn cấp, xin đại nhân thứ lỗi cho hạ quan không thể đi cùng.”
Chử Kỳ Vinh thẳng thừng từ chối.
“Hửm?”
Trần Bình An nhíu mày.
Chử Kỳ Vinh không hề sợ hãi, ánh mắt đối chọi.
“Chử đại nhân, với tư cách là Phó ngục đầu Nam Thành Lao Ngục, công vụ lớn nhất của ngươi chính là phò tá bản sai, quản lý Nam Thành Lao Ngục ổn thỏa. Bản sai đã có yêu cầu, ngươi phải toàn lực phối hợp mới đúng, há có lý nào lại thoái thác!”
Trần Bình An ánh mắt sắc bén, giọng điệu không cho phép từ chối.
Ngày đầu nhậm chức, Chử Kỳ Vinh cũng không muốn hoàn toàn xé rách mặt với Trần Bình An, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đi cùng Trần Bình An khắp Nam Thành Lao Ngục để giới thiệu nhân sự.
Tù nhân tùy theo tội danh mà bị giam giữ ở những nơi khác nhau.
Nam Thành Lao Ngục có ba tầng, kẻ phạm tội nhẹ sẽ bị giam ở tầng trên mặt đất. Kẻ nặng hơn sẽ bị giam ở tầng hầm thứ nhất. Kẻ nặng nhất thì bị giam ở tầng sâu nhất.
Mỗi tầng lao ngục đều có vài điểm canh gác chuyên biệt, mỗi điểm do một toán ngục tốt trấn giữ. Ngục tốt luân phiên thay ca, mười hai canh giờ không ngừng nghỉ.
Ngoài ra, còn có nhân viên tuần tra chuyên trách, phòng bị chu đáo, đề phòng sơ suất.
Có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt, tường đồng vách sắt.
Trần Bình An đã dành cả buổi chiều để làm quen với môi trường và nhân sự. Tất cả ngục tốt, sai dịch của Nam Thành Lao Ngục đều biết, hôm nay có một vị chủ quan tên Trần Bình An, chính thức nhậm chức.
Nhìn dáng vẻ không cam lòng tình nguyện của Chử Kỳ Vinh khi giới thiệu cho hắn, tâm trạng Trần Bình An vô cùng khoan khoái.
Sau khi nắm sơ lược về môi trường và nhân sự của Nam Thành Lao Ngục, Trần Bình An liền cho Chử Kỳ Vinh trở về.
Ngày này, Chử Kỳ Vinh đúng giờ tan ca. Hoàn toàn không có vẻ bận rộn công vụ như lời hắn đã nói với Trần Bình An trước đó.
Ngồi trong công phòng của ngục đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn bóng lưng Chử Kỳ Vinh tan ca, Trần Bình An khẽ híp mắt.
Chử Kỳ Vinh này chẳng qua chỉ là một quân cờ, hắn căn bản không để vào mắt.
Cùng lắm cũng chỉ là Khí Huyết cảnh tầng năm viên mãn, chẳng làm nên trò trống gì.
Kẻ hắn thật sự cần coi trọng, vẫn là người đứng sau Chử Kỳ Vinh, Phó Tổng Sai Tư Nam Thành Trấn Phủ Ty, Phó Nguyên Minh!
Phó Nguyên Minh, cao thủ Nội Khí cảnh lão luyện. Xét tình hình hiện tại, trực tiếp đối đầu Phó Nguyên Minh vẫn còn chút áp lực.
“Xem ra thực lực vẫn chưa đủ! Cần tiếp tục tu hành!”
“Khi nào thật sự có thể tùy tâm sở dục, không còn gì phải kiêng kỵ. Lúc đó mới chứng tỏ tu hành đã đạt đến đích.”
Mắt Trần Bình An lóe lên tia sáng. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bức tường đá xám đen.
“Đạo tuy chông gai, nhưng đi ắt sẽ đến!”
“Ngày ấy, sẽ đến!”