TRUYỆN FULL

[Dịch] Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 140: Thoái vị nhường hiền?

Nam Thành Lao Ngục.

Trần Bình An ung dung ngồi ở ghế trên trong phòng, tay bưng chén trà thượng hạng vừa được pha.

Trước mặt hắn, một đám người dày đặc đang quỳ rạp trên đất. Những người này đều là nòng cốt trong Nam Thành Lao Ngục.

“Chử đại nhân, ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Trần đại nhân nhậm chức ngày đầu tiên, ngươi sắp xếp thế nào vậy?”

Bàng Miểu ngồi ở một ghế khác, sắc mặt không vui nhìn Chử Kỳ Vinh.

“Bàng đại nhân, thật sự xin lỗi. Mấy ngày nay hạ quan vẫn luôn dốc lòng bố trí, chỉ chờ Trần đại nhân tới. Nhưng không ngờ hạ quan lại ghi nhầm thời gian Trần đại nhân đến báo danh nhậm chức.”

Trên gương mặt ngang tàng của Chử Kỳ Vinh lộ ra một tia áy náy. Chỉ là kết hợp với gương mặt đó của hắn, trông thế nào cũng thấy kỳ quái.

“Trần đại nhân, để ngài phải ngồi chờ bên ngoài lâu như vậy. Đây đều là lỗi của hạ quan. Ngài muốn đánh muốn mắng, cứ nhắm vào hạ quan đây. Là hạ quan ghi nhầm ngày tháng, không liên quan đến mọi người.”

Nhìn Chử Kỳ Vinh diễn, Trần Bình An không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

“Đại nhân thứ tội, đều là lỗi của chúng thuộc hạ.”

“Chúng thuộc hạ mong sao trông trăng, vẫn luôn trông ngóng Trần đại nhân tới, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.”

“Để đại nhân chịu uất ức rồi.”

Người bên dưới rối rít cầu xin tha thứ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chử Kỳ Vinh trong lòng đắc ý.

Trong số những người đang quỳ lạy, có một bộ phận là người của hắn, là hắn cố ý sai người làm vậy.

Cứ như thế, người thật lòng cầu xin và kẻ giả vờ đều có biểu hiện như nhau, vị Trần đại nhân trẻ tuổi này e rằng nhất thời cũng không phân biệt được.

Mọi người đều cầu xin tha thứ. Trong tình huống này, nếu vị Trần đại nhân trẻ tuổi này xử lý qua loa, e rằng sẽ làm những người trung thành thấy lạnh lòng.

Nếu không xử lý…

Vậy thì đúng ý hắn rồi.

Ngày đầu tiên nhậm chức bị cho ăn bế môn canh mà cũng không bị phạt, vậy thì còn có chuyện gì không làm được nữa chứ?

Bàng Miểu không nói gì, hôm nay đã đến nhậm chức rồi, Nam Thành Lao Ngục này chính là sân nhà của Trần Bình An. Xử lý thế nào, tự hắn quyết định.

Trần Bình An vẫn không nói gì, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười.

“Tất cả đứng dậy đi!”

“Vâng.”

Người bên dưới vô cùng phối hợp lần lượt đứng dậy. Cũng có người còn muốn cầu xin tha thứ, nhưng thấy phần lớn mọi người đã đứng dậy, cũng liền đứng dậy theo.

“Chử đại nhân, hôm nay bản sai vừa đến đã cảm thấy một luồng khí lạnh, từ lòng bàn chân dâng lên, thấu tận phế phủ! Các ngươi ở đây làm việc, tháng ngày đằng đẵng, thật sự vất vả rồi.”

“Trần đại nhân, không vất vả, Nam Thành Lao Ngục tuy ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng lòng dạ mọi người đều nóng như lửa, chút khí lạnh cỏn con này không hề gì.”

Chử Kỳ Vinh cười nói.

“Không hề gì là tốt rồi!”

Trần Bình An khẽ gõ lên bàn ghế.

“Chử đại nhân, cho ngươi một khắc, ngoài những người đang bận công vụ, thật sự khó lòng rời đi, những người còn lại đều triệu tập đến đây. Bản sai mới đến, muốn gặp mặt mọi người.”

“Vâng, Trần đại nhân. Vậy hạ quan đi xử lý ngay.”

Chử Kỳ Vinh đáp một tiếng, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa quay người, khi đã quay lưng về phía Trần Bình An, khóe miệng Chử Kỳ Vinh hiện lên một tia khinh thường.

Ngươi là lao đầu thì đã sao? Vẫn bị ta nắm trong lòng bàn tay.

Đây là dương mưu, ngươi không có cách nào hóa giải!

Bàng Miểu liếc nhìn Trần Bình An, đặt mình vào hoàn cảnh đó mà suy nghĩ, nếu là ông, e rằng cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy.

Trừng phạt trên diện rộng, hành sự quá quyết liệt. Mới đến đã đứng về phía đối lập với mọi người, tuy có quyền thế áp chế, nhưng tuyệt đối không phải là kế sách hay.

So với biện pháp quyết liệt, đứng về phía đối lập với tất cả mọi người, cũng chỉ có thể chọn cái nhẹ hơn trong hai cái hại, trước mắt đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Chỉ có thể như vậy.

Đây là dương mưu, không thể hóa giải!

Chử Kỳ Vinh này quả là có thủ đoạn.

Bàng Miểu thầm cảm thán.

Có một đối thủ như vậy, ông không mấy lạc quan về những ngày tháng sắp tới của Trần Bình An ở Nam Thành Lao Ngục.

Trần Bình An ngồi trên ghế lớn, nhìn bóng lưng Chử Kỳ Vinh rời đi, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Chỉ là Khí Huyết ngũ trọng viên mãn thôi mà…

Nam Thành Lao Ngục, phụ trách giam giữ các phạm nhân lớn nhỏ của Nam Thành Khu. Bên trong còn liên quan đến việc xử lý và thẩm vấn một số trọng phạm. Xét về cơ cấu, vẫn là tương đối lớn.

Trên có lao đầu, phó lao đầu, ở giữa có các sai đầu, bên dưới có các ban đầu, và cả những ngục tốt bình thường nhất.

Chưa đến một khắc, hơn trăm người của Nam Thành Lao Ngục đã chỉnh tề xuất hiện trước mặt Trần Bình An.

Trần Bình An ngồi trên ghế, không hề có ý định đứng dậy.

Đối với hành động này của hắn, Chử Kỳ Vinh trong lòng cười lạnh.

Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ!

Mới đến đã ra vẻ quan uy, sao có thể khiến người bên dưới hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Đúng là một tên ngu ngốc!

“Ta là Trần Bình An, từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ quan của các ngươi.”

Không nhiều lời vô nghĩa, Trần Bình An đi thẳng vào vấn đề.

Nhìn vị lao đầu ngồi trên ghế lớn, trẻ đến mức có phần quá đáng, người bên dưới mỗi người một tâm tư.

“Hôm nay, là ngày đầu tiên ta nhậm chức. Ta cũng rất mong chờ được gặp mặt mọi người. Vốn tưởng sẽ là một cuộc gặp gỡ rất vui vẻ. Nhưng đáng tiếc, có người đã ghi nhầm ngày ta đến báo danh. Hôm nay, ở đây, ta đã được nếm trải món bế môn canh đầu tiên trong sự nghiệp Trấn Phủ Ty của mình!”

Trần Bình An cười tủm tỉm nhìn mọi người, nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến người ta không rét mà run.

Hửm?

Nghe lời Trần Bình An, Chử Kỳ Vinh không sợ mà còn mừng thầm.

Đây là định lật bàn sao!?

Vừa rồi thấy Trần Bình An nhẫn nhịn, hắn thực ra còn có chút thất vọng. Dù sao từ góc độ lợi ích mà nói, ngày đầu tiên báo danh đã đẩy mọi người về phía đối lập với vị Trần đại nhân này, đối với hắn mà nói ý nghĩa càng lớn hơn.

Xem điệu bộ của đối phương, rõ ràng là muốn ra oai rồi.

Món bế môn canh đầu tiên?

Những ngày trước đây của vị Trần đại nhân này trôi qua thuận lợi đến mức nào?

Đây là sống những ngày thần tiên gì vậy, ở Trấn Phủ Ty chưa từng chịu thiệt thòi sao?

Trẻ như vậy đã làm lao đầu, quả nhiên là có hậu thuẫn.

Nghe lời Trần Bình An, các ngục tốt bên dưới mỗi người một suy nghĩ, có kẻ khinh thường, cũng có người trong lòng e dè.

“Nhưng mà, đời người mà, luôn có lần đầu tiên. Lần đầu tiên này của ta xem như đã gửi lại ở đây rồi!”

Trần Bình An tiếp tục nói.

“Ta lại có chút tò mò, chuyện lớn như ta nhậm chức báo danh, sao lại có thể ghi nhầm ngày được chứ? Hửm? Chử đại nhân, ngươi nói xem là chuyện gì?”

“Trần đại nhân, ban đầu cấp trên cũng không nói rõ, giữa chừng lại đổi thời gian hai lần. Thực sự là công vụ bận rộn, tới tới lui lui, nên đã ghi nhầm thời gian.”

Trước mặt mọi người, thái độ của Chử Kỳ Vinh cực tốt.

“Chử đại nhân quả nhiên là tận tâm tận lực! Thật là rường cột của Nam Thành Trấn Phủ Ty chúng ta!”

Trần Bình An mặt không cảm xúc nói.

“Trần đại nhân quá khen rồi.”

Chử Kỳ Vinh tùy ý chắp tay.

Hắn chẳng có tâm tư nào ở đây nghe Trần Bình An nói giọng quan cách.

Muốn nổi giận thì cứ đi thẳng vào vấn đề đi, cứ vòng vo tam quốc như vậy, có ý nghĩa gì chứ.

Trần Bình An liếc nhìn Chử Kỳ Vinh: “Chử đại nhân, một rường cột như vậy, bản sai thấy mà vui mừng. Hay là bản sai viết một phong thư, tiến cử lên Tổng Sai Tư đại nhân, để Chử đại nhân đảm nhiệm chức lao đầu, được không!”

Lời Trần Bình An vừa dứt, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Ngay cả Bàng Miểu cũng phải liếc nhìn Trần Bình An mấy lần.

Tình huống gì đây!

“Trần đại nhân nói đùa rồi.”

Chử Kỳ Vinh ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Trần Bình An cười nhạt một tiếng: “Bản sai không hề nói đùa, mà là có ý thoái vị nhường hiền. Chử đại nhân võ đạo cảnh giới thâm hậu, hẳn là đủ sức đảm nhiệm vị trí lao đầu.”

Chử Kỳ Vinh nhìn Trần Bình An, nhất thời không nói gì.

Lật bàn là lật như thế này sao?

Đang giở trò gì vậy!

“Trần đại nhân, đao pháp tinh xảo, ở tuổi nhược quán đã bước vào Khí Huyết ngũ trọng, hạ quan bội phục không thôi.”

“Chử đại nhân, hay là ngươi và ta tỉ thí một trận ở đây. Nếu ngươi thắng, chức lao đầu này sẽ nhường cho ngươi, thế nào?”

Trần Bình An nhìn Chử Kỳ Vinh, đôi mắt sáng ngời.