TRUYỆN FULL

[Dịch] Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 132: Chiêu lãm

“Gia nhập Phương gia?”

Nghe vậy, Trần Bình An hơi sững lại.

Xem ra, tư chất võ đạo mà hắn thể hiện đến nay đã đủ để Phương gia phải ra tay lôi kéo.

Phương Thế Thành ở đây chính là với thân phận quản sự của Phương gia, đến để lôi kéo hắn.

Phương gia là một trong Tứ đại thế gia ở quận thành Vị Thủy, gia thế hùng mạnh, truyền thừa lâu đời, nếu có thể gia nhập một thế gia đại tộc như vậy, cũng không thể nói là không phải một chuyện tốt.

Chỉ là, Trần Bình An đã ở Trấn Phủ Ty, lại được Mộ Uyển Quân chiếu cố, nếu thật sự muốn đầu quân cho thế gia đại tộc nào, thì ưu tiên hàng đầu cũng phải là Mộ gia.

Hơn nữa, điều kiện chiêu mộ mà Phương Thế Thành đưa ra tuy đãi ngộ không tệ, nhưng lại có quá nhiều ràng buộc.

Ví như, yêu cầu Trần Bình An phải phục vụ cho Phương gia ít nhất ba mươi năm.

Tuy mang danh gia nhập Phương gia, nhưng thực chất lại là hộ vệ vòng ngoài của gia tộc, thân phận địa vị chẳng cao hơn nô bộc là bao.

Những điều này Trần Bình An không thể nào chấp nhận.

“Phương quản sự, Trần mỗ ở Trấn Phủ Ty vẫn đang phát triển tốt, tạm thời chưa có ý định gia nhập gia tộc nào cả.”

Trần Bình An uyển chuyển từ chối.

“Trần công tử có điều chưa biết. Ngươi gia nhập Phương gia sẽ không ảnh hưởng chút nào đến việc phát triển ở Trấn Phủ Ty. Ngoài ra, Phương gia còn là hậu thuẫn lớn nhất của ngươi, sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi đứng vững ở Trấn Phủ Ty, thậm chí là tiến xa hơn nữa.”

Phương Thế Thành cười tủm tỉm giải thích.

“Trần mỗ quen tự do rồi, ba mươi năm quá dài, thực sự không muốn gia nhập thế lực nào để bị người khác sai khiến. Trần mỗ xin tâm lĩnh hảo ý của Phương quản sự.”

Trần Bình An khẽ chắp tay, mỉm cười từ chối.

Tương lai của hắn xán lạn vô cùng, há lại vì chút lợi nhỏ trước mắt mà chấp nhận sống nương nhờ kẻ khác.

“Trần công tử, gia nhập một thế lực quả thật sẽ phải hy sinh sự tự do ở một mức độ nào đó. Nhưng lợi ích đằng sau cũng là điều mắt thường có thể thấy được. Ví như…”

Phương Thế Thành lải nhải, kể lể về những lợi ích khi gia nhập Phương gia.

“Phương gia ta truyền thừa ngàn năm, cũng có người ngoài được thu nạp vào gia tộc. Trong số những người này, từng có người biểu hiện xuất sắc, được gia chủ đương thời coi trọng, đầu tiên là thăng chức liên tục, sau đó còn thành đôi với đích nữ Phương gia, trở thành một trong những tộc lão của gia tộc.”

Thành đôi với đích nữ Phương gia, trở thành rể quý của gia tộc! Sau đó còn trở thành một trong những người nắm quyền của Phương gia!

Giữa một thế gia ngàn năm và một gia đình thường dân, là cả một trời một vực.

Vậy mà lại có người từ tầng lớp dưới đáy nghịch tập vươn lên, từng bước tính kế, cuối cùng còn kết duyên với đích nữ thế gia, câu chuyện như vậy, nghe qua quả thật khiến người ta lòng như thủy triều, kích động khôn nguôi. Đặc biệt là với những người trẻ tuổi chưa trải sự đời, kinh nghiệm còn non nớt.

Chỉ là…

Những trường hợp như vậy, tuyệt đối chỉ là cá biệt trong cá biệt.

Phương gia truyền thừa ngàn năm, nhân vật như thế được mấy người?

Những lời Phương Thế Thành nói có lẽ không sai. Nhưng với đại đa số mọi người, cũng chỉ nghe cho vui tai mà thôi.

Trước những lời của Phương Thế Thành, Trần Bình An chỉ cười mà không đáp.

Hắn có bảng điều khiển trong người, nào có để tâm đến việc làm rể hiền cho một thế gia?

Đừng nói là làm rể, cho dù cơ hội cưới đích nữ thế gia có đặt ngay trước mắt, e rằng hắn cũng phải đắn đo suy nghĩ.

“Trần công tử, những lời Phương mỗ nói tuyệt không phải hư ngôn, những lợi ích đó đều là thật.”

Phương Thế Thành mỉm cười nhìn Trần Bình An, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Chỉ cần thiếu niên trước mặt đồng ý, sẽ bớt đi được bao nhiêu năm đường vòng. Sự cám dỗ như vậy đặt trước mắt, không phải ai cũng có thể từ chối.

Gã tin rằng Trần Bình An sẽ đồng ý.

“Đa tạ Phương quản sự đã giải thích cặn kẽ, nhưng chí của Trần mỗ không ở đây, mong ngài lượng thứ.”

Trần Bình An nở một nụ cười nhạt, thẳng thừng từ chối.

“Trần công tử, có những cơ hội một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ trở lại.”

Sắc mặt Phương Thế Thành hơi lạnh đi.

Từ chối rồi!

Gã không ngờ Trần Bình An lại từ chối.

“Ta hiểu rồi.”

Trần Bình An cười nhạt.

“Hừ.”

Phương Thế Thành hừ khẽ một tiếng.

Chuyện không thành, lôi kéo thất bại, thái độ của Phương Thế Thành lập tức trở nên lạnh nhạt. Gã lấy ra một quyển sách đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Trần Bình An.

“Bảo vật ở tầng một nội khố đều được ghi lại trong đây, ngươi tự xem đi.”

Đúng là thực tế!

Trần Bình An nhận lấy quyển sách, trong lòng chỉ thấy nực cười.

Thái độ của Phương Thế Thành lúc này so với vừa rồi, quả thật khác nhau một trời một vực.

Trần Bình An lật xem quyển sách trong tay, bên trên ghi lại từng món bảo vật.

Ừm, nói là bảo vật.

Thực ra có hơi quá lời.

Thứ quý giá nhất trong đó cũng chỉ ngang với thanh Lợi Nhận Bách Văn Đao trên tay hắn mà thôi.

Đối với một thế gia đại tộc như Phương gia mà nói, hai chữ "bảo vật" quả là nực cười!

Phương Thế Thành nhìn Trần Bình An đang lật sách, trong mắt ánh lên một tia chế giễu.

Thực ra trong tay gã có hai quyển sách, đều ghi lại bảo vật ở tầng một nội khố. Điểm khác biệt là, một quyển ghi những vật phẩm quý giá, một quyển ghi những thứ tầm thường.

Nếu chiêu mộ được Trần Bình An, gã sẽ đưa ra quyển sách quý giá kia. Bảo vật ghi trong đó xem như là lễ ra mắt mà Phương gia dành cho hắn.

Còn nếu không chiêu mộ được, gã sẽ đưa quyển sách tầm thường này.

Người đời đều cho rằng, tầng lớp quyền quý ra tay hào phóng, không tính toán thiệt hơn.

Nhưng trên thực tế, càng là quyền quý, lại càng chú trọng được mất trong từng việc.

Những gì người đời nghĩ, cũng chỉ là họ tự cho là vậy.

Khi một kẻ may mắn xuất hiện, tình cờ được tầng lớp quyền quý ưu ái mà một bước lên mây.

Đó cũng là thông điệp mà tầng lớp quyền quý muốn lan truyền, dựng nên tấm gương để mọi người noi theo.

Đương nhiên, trong chuyện của Trần Bình An, nếu ở một hoàn cảnh khác, thực ra vẫn còn một khả năng.

Dù hắn không được chiêu mộ thành công, nhưng lại có bối cảnh hùng hậu. Nhân cơ hội này, Phương gia sẽ thuận nước đẩy thuyền, tỏ rõ thiện ý, mượn Trần Bình An làm cầu nối để giao hảo với thế lực sau lưng hắn.

Đó mới là đạo sinh tồn của các thế gia đại tộc!

Những thứ trong sách tuy không có gì đặc biệt quý giá, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.

Dù sao cũng liên quan đến thể diện của Phương gia.

Cuối cùng, Trần Bình An chọn một đôi giày.

Hắc Vân Cẩm Ngoa!

Hắc Vân Cẩm Ngoa do những người thợ khéo léo dùng vật liệu thượng hạng chế tác một cách tinh xảo, vô cùng chắc chắn bền bỉ.

Xét về giá trị, nó không hề thua kém Lợi Nhận Bách Văn Đao!

Trần Bình An chọn nó, đương nhiên có tính toán của riêng mình. Hắn vừa luyện thành môn khinh công thượng thừa Bát Bộ Cản Thiền, đương nhiên phải tìm một trang bị tương xứng.

Giày ủng bình thường tuy cũng dùng được, nhưng chung quy vẫn kém một chút.

Trước lựa chọn của Trần Bình An, Phương Thế Thành có chút bất ngờ, nhưng gã cũng không nói gì thêm.

Rốt cuộc cũng chỉ là một tên nhà quê từ ngoại thành, chưa thấy qua thứ gì tốt đẹp.

Trong sách chỉ ghi chép lại, thực tế trong nội khố của Phương gia không có sẵn Hắc Vân Cẩm Ngoa thành phẩm. Sau này Phương gia sẽ sắp xếp thợ thủ công đo ni đóng giày riêng cho Trần Bình An.

Sau khi Trần Bình An chọn xong bảo vật, Phương Thế Thành cũng không nói thêm gì với hắn, liền tiễn hắn ra ngoài.

Trần Bình An rời khỏi bảo khố lầu các, đi qua những lối đi quanh co, ngang qua một tòa đình đài thủy tạ.

Trên đình đài, mấy thiếu niên thiếu nữ y phục hoa lệ đang vui đùa cười nói với nhau, trông vô cùng vui vẻ.

Sau lưng họ có thị nữ đứng hầu, trên bàn đá ở giữa bày biện vô số cao lương mỹ vị.

Phương Thế Thành khom người, cung kính chào hỏi mấy người trên đình đài.

“Chào các thiếu gia, tiểu thư.”

Mấy thiếu niên thiếu nữ đang chơi đùa hứng khởi, chẳng ai thèm để ý.

Phương Thế Thành cũng không thấy khó xử, cười hề hề dẫn Trần Bình An rời đi. Trần Bình An ngước mắt nhìn mấy người trên đình đài một cái, người nhỏ nhất trong số đó, trông trạc tuổi Ngoan Ngoan.

Công tử tiểu thư của thế gia được nuông chiều từ bé, không biết đến nỗi cơ cực của cuộc đời. Còn con nhà thường dân thì từ sớm đã phải gánh vác gánh nặng mưu sinh, nếm trải đủ gió sương.

Cùng sinh ra làm người, nhưng số phận lại khác nhau một trời một vực.