Người còn lại trong phòng là một lão giả tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, da dẻ chảy xệ.
Người này tuy sừng sững đứng ở một bên, nhưng luôn khiến người ta bất giác bỏ qua. Trước đó có Trần Bình An ngồi ở chủ vị, Mạnh Vu Đức chỉ liếc mắt một cái liền vô thức lờ đi đối phương. Nhưng giờ đây đối phương mở lời, sự chú ý của hắn đổ dồn vào, lại cảm nhận được khí tức khác thường trên người đối phương.
"Huyền Quang Cảnh!"
Ánh mắt Mạnh Vu Đức chấn động, cuối cùng cũng cảm ứng được võ đạo cảnh giới của đối phương.
Lão giả này vậy mà cũng là một tu hành giả Huyền Quang Cảnh. Điều khiến Mạnh Vu Đức kinh ngạc không chỉ có vậy, mà là trước khi hắn bước vào cửa, lão giả này vẫn luôn đứng.