“Tam thúc công nói rất phải! Trần Bình An này chẳng qua chỉ có xuất thân bình thường, đột nhiên nổi lên, danh tiếng thậm chí còn sắp lấn át cả Liễu Tử Minh của Liễu gia. Người ngứa mắt hắn chắc chắn không ít. Rốt cuộc vẫn có kẻ không muốn hắn trưởng thành!” Vệ Chấn Hằng gật đầu tán thành.
“Thiên kiêu ư… chỉ có kẻ sống sót mới là thiên kiêu!” Vệ Chí Hưng lẩm bẩm.
Vệ Chấn Hằng với tư cách là gia chủ Vệ gia, công việc bận rộn, thời gian rảnh rỗi không nhiều, hắn trò chuyện với Vệ Chí Hưng một lúc rồi cáo lui.
Vệ Chí Hưng cũng không để tâm, nằm trên ghế dài nghỉ ngơi.
Lão tuy là cao thủ Huyền Quang cảnh nhưng lại vô cùng chăm lo cho cơ thể, chú trọng dưỡng sinh.