TRUYỆN FULL

[Dịch] Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 187: Cách giải quyết

Trong tiểu viện, động tĩnh Trần Bình An giao thủ với bóng đen không hề nhỏ, kinh động đến tỳ nữ trong nhà thức giấc ra xem.

Tỳ nữ mở cửa ra thì thấy Trần Bình An đang dọn dẹp trong tiểu viện.

“Công tử.”

Tỳ nữ vẻ mặt kỳ quái cất tiếng chào Trần Bình An.

Trần Bình An ngẩng đầu, ra hiệu im lặng với nàng.

Tỳ nữ còn chưa hiểu chuyện gì, vừa quay đầu đã thấy thi thể nằm trên mặt đất, lập tức sợ hết hồn.

“A!”

Tiếng hét còn chưa kịp vang lên, tỳ nữ đã vội vàng bịt miệng lại.

Có người chết!

Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Trần Bình An đã bước ra khỏi cửa. Một tỳ nữ vai u thịt bắp đẩy xe đi theo sau hắn. Trên xe là một thi thể được phủ vải trắng.

“Trần đại nhân!”

Tại Nam Thành Trấn Phủ Ty, sai dịch gác cổng cung kính chào Trần Bình An.

“Đợi ta ở bên ngoài!”

Trần Bình An khẽ gật đầu, dặn dò tỳ nữ một tiếng rồi sải bước vào cổng Trấn Phủ Ty.

Tỳ nữ dừng xe lại, đứng bồn chồn bất an dưới ánh mắt dò xét của đám sai dịch.

Thi thể!

Sai dịch gác cổng mắt rất tinh, liếc một cái đã nhận ra thứ trên xe đẩy là gì.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.

Vào Nam Thành Trấn Phủ Ty, Trần Bình An quen đường quen lối đi lên lầu, rất nhanh đã gặp được Mộ Uyển Quân.

Vừa gặp mặt, Trần Bình An còn chưa kịp mở lời.

Giọng của Mộ Uyển Quân đã vang lên.

“Bình An… Ta đang định đi tìm ngươi!”

Hửm?

Trần Bình An có chút nghi hoặc, hắn còn chưa kịp hỏi đã thấy Mộ Uyển Quân mặt mày ủ rũ nói lời xin lỗi với hắn.

“Bình An… Bên phía gia tộc không định can thiệp vào chuyện của ngươi! Thật có lỗi…”

Mộ Uyển Quân hổ thẹn cúi đầu. Đêm qua nàng đã thức trắng, không biết phải đối mặt với Trần Bình An thế nào.

Nàng cũng không ngờ gia tộc lại vô sỉ đến vậy. Chuyện này rõ ràng do gia tộc gây ra, nhưng đến lúc lâm trận lại không định can thiệp! Không chỉ vậy, còn hủy bỏ cả chuyện liên hôn!

Trần Bình An nhìn Mộ Uyển Quân đang vô cùng hổ thẹn và suy sụp, trong lòng sáng như gương, đã biết đại khái chuyện gì xảy ra.

Sau đó, qua lời kể của Mộ Uyển Quân, hắn cũng cảm nhận sâu sắc được sự áy náy và cố gắng của nàng.

“Uyển Quân, ngươi đã cố hết sức rồi, ta không trách ngươi!”

Mộ Uyển Quân nói: “Bình An, thật sự xin lỗi… Nhưng ngươi yên tâm, cho dù gia tộc không ra tay, ta cũng sẽ dốc hết sức mình giúp ngươi thoát khỏi khốn cảnh.”

Trần Bình An có thể cảm nhận được thành ý của Mộ Uyển Quân.

“Ừm, Uyển Quân, ta tin ngươi. Nhưng hôm nay ta đến là có chuyện khác muốn nói với ngươi.”

Mộ Uyển Quân có chút nghi hoặc: “Chuyện gì?”

Trần Bình An bèn kể lại toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua cho Mộ Uyển Quân nghe.

Mộ Uyển Quân càng nghe càng kinh hãi, không nhịn được nói.

“Khoan đã, Bình An. Ngươi nói ngươi đã đánh bại, không! Là giết chết một cao thủ võ đạo Nội Khí Cảnh!”

“Không sai!”

Trần Bình An thản nhiên gật đầu.

“Thi thể ta đã mang tới rồi! Muốn nhờ ngươi nhận dạng xem có phải cao thủ của Phương gia không!”

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Trần Bình An, Mộ Uyển Quân chỉ cảm thấy vui mừng khôn xiết.

“Ngươi đột phá Nội Khí Cảnh rồi?”

“Ừm.”

Trần Bình An gật đầu, vận một ít nội khí trong đan điền khí hải.

Ầm!

Nội khí dâng trào, lan tỏa khắp châu thân!

“Khí Hải Sơ Hóa!”

Mộ Uyển Quân trừng mắt, sau đó mừng rỡ không thôi.

“Bình An, mới bao lâu chứ! Sao ngươi lại đột phá thẳng lên Nội Khí Cảnh rồi! Từ Khí Huyết Cảnh đến Nội Khí Cảnh, ngươi không gặp phải bình cảnh nào sao?”

Nội khí của Trần Bình An trước mắt vô cùng hùng hậu, hoàn toàn không giống người vừa mới đột phá, ngược lại giống một cao thủ Nội Khí Cảnh kỳ cựu đã đột phá từ lâu.

“Bình cảnh? Có sao? Ta cứ luyện như vậy, tự nhiên là đột phá thôi!”

Trần Bình An nói với vẻ mặt vô tội.

Mộ Uyển Quân chỉ cảm thấy nhận thức của mình về thiên tư võ đạo của Trần Bình An lại được làm mới một lần nữa. Nhìn dáng vẻ đương nhiên, không hề cảm thấy việc đột phá Nội Khí Cảnh có gì khó khăn của Trần Bình An, trong đầu nàng bất giác hiện lên những lời của các tộc lão Mộ gia năm xưa.

“Đúng thế! Có hy vọng lên Tân Tú Bảng cũng chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi. Thiên tư của kẻ này tuy không tệ, nhưng Nội Khí Cảnh khác với Khí Huyết Cảnh, hắn tiến cảnh thần tốc ở Khí Huyết Cảnh không có nghĩa là ở Nội Khí Cảnh cũng có thể như vậy!”

“Nói không sai, hiện giờ cũng chỉ mới là Khí Huyết Cảnh tầng sáu, còn quá xa mới đủ tư cách lên Tân Tú Bảng. Ai biết hắn có vượt qua được không! Nếu đích nữ của ta gả đi, cuối cùng hắn ngay cả Nội Khí Cảnh cũng không qua nổi, vậy chẳng phải sẽ thành trò cười sao!”

“…”

Có hy vọng lên Tân Tú Bảng, chỉ là suy đoán?

Tiến cảnh thần tốc ở Khí Huyết Cảnh, không có nghĩa là ở Nội Khí Cảnh cũng có thể như vậy?

Trong lòng Mộ Uyển Quân không dưng dâng lên một nỗi buồn man mác.

Các tộc lão ơi, các vị nào có hay, thiên kiêu yêu nghiệt chân chính trên đời này, vốn không thể dùng lẽ thường để đo lường.

Với cảnh giới vừa mới đột phá Nội Khí, đã có thể tại trận trấn sát một cao thủ võ đạo cùng là Nội Khí Cảnh! Tài năng đấu pháp, thiên tư võ đạo của Trần Bình An đủ để khiến người ta kinh ngạc tán thán.

Mộ Uyển Quân nhìn sâu vào Trần Bình An.

Bây giờ nàng có thể chắc chắn trăm phần trăm, chỉ cần mười năm nữa, ồ, không!

Nhiều nhất là năm năm, Trần Bình An người này chắc chắn có thể leo lên Tân Tú Bảng, kinh động thế nhân!

Tộc lão, thật hồ đồ!

Minh châu đã tỏa sáng, bây giờ muốn lôi kéo, cái giá phải trả còn hơn gấp mười lần trước kia!

Nhìn vẻ kinh ngạc và thán phục của Mộ Uyển Quân, nội tâm Trần Bình An lại vô cùng bình thản.

Đây cũng là lý do vì sao hắn lại phải tìm Mộ Uyển Quân từ sáng sớm!

Vì võ đạo của hắn đã có thành tựu, có hy vọng đến Huyền Quang Cảnh, vậy cũng đến lúc thể hiện một chút thực lực.

Ngay lúc này, vừa hay có thể mượn miệng Mộ Uyển Quân để tuyên dương chuyện này!

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng Mộ Uyển Quân không hề chậm trễ công việc. Nàng cùng Trần Bình An ra ngoài Trấn Phủ Ty để xem xét thi thể thích khách đã chết dưới tay hắn đêm qua.

“Vô Ảnh Thối!”

Mộ Uyển Quân liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của người nọ, vẻ mặt ngưng trọng nói.

Vô Ảnh Thối, đã thành danh nhiều năm.

Trần Bình An vậy mà có thể tại trận trấn sát hắn?

Phải biết Vô Ảnh Thối ngoài cước pháp lợi hại, một thân khinh công cũng không thể xem thường.

Vậy mà ở trước mặt Trần Bình An, ngay cả chạy cũng không thoát?

Đánh giá của Mộ Uyển Quân về Trần Bình An lại bất giác cao thêm một bậc.

Trần Bình An có chiến lực thế này, đã có thể được xem là cao thủ kỳ cựu ở cửa ải đầu tiên của Nội Khí Cảnh.

Hắn đã làm thế nào?

Mộ Uyển Quân kinh ngạc thán phục trong lòng.

Thi thể trước cổng Nam Thành Trấn Phủ Ty cũng thu hút rất nhiều người vây xem.

“Người này là do Trần đại nhân giết sao?”

“Nghe nói là cao thủ Nội Khí Cảnh.”

“Trần đại nhân giết cao thủ Nội Khí Cảnh? Vậy thì…”

“…”

Ánh mắt của đám sai dịch nhìn Trần Bình An không khỏi mang theo sự kính sợ sâu sắc. Khác với trước đây, lần kính sợ này chân thực hơn nhiều.

Có thể chém giết một cao thủ Nội Khí Cảnh cùng cảnh giới, bất kể làm thế nào, cũng đủ để cảm nhận được sự phi phàm của Trần Bình An.

Trong cả Nam Thành Trấn Phủ Ty này, người có thể chém giết cao thủ đồng cảnh giới, e rằng chỉ có một mình Mộ Uyển Quân làm được! Ngay cả Phó Tổng Sai Tư mới được điều tới cũng không thể!

Trần đại nhân, giấu mình sâu thật!

“Bình An, khốn cảnh hiện tại, có lẽ chúng ta đã có cách giải quyết khác!”

Trở lại công phòng, Mộ Uyển Quân nhớ lại những thông tin mình biết được gần đây, nhìn Trần Bình An với ánh mắt sáng rực lên.

“Cách giải quyết khác?”

Trần Bình An nhìn Mộ Uyển Quân, trong lòng đã mơ hồ đoán được vài phần.

Cách giải quyết khác, e rằng có liên quan đến cảnh giới võ đạo mà hắn vừa thể hiện!

Hắn đã bộc lộ thực lực Nội Khí Cảnh, vậy thì vị trí hiện tại của hắn, có phải cũng nên thay đổi rồi chăng!

Có những lúc, Khí Huyết Cảnh không có tư cách! Nhưng Nội Khí Cảnh, thì chưa chắc!

Nếu Mộ Uyển Quân chịu giúp đỡ, có lẽ có thể thúc đẩy được chuyện này