TRUYỆN FULL

[Dịch] Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 179: Thiên Lâm Giáng Đỉnh!

Chuyện của Phương Thụy liên quan đến cuộc tranh đoạt lợi ích giữa các thế gia Vị Thủy, Trần Bình An thực ra một chút cũng không muốn dính vào. Chỉ là, Phương Thụy bị giam trong Nam Thành Lao Ngục, hắn muốn không dính vào cũng chẳng có cách nào.

Rời khỏi chỗ Mộ Uyển Quân, Trần Bình An liền về thẳng tiểu viện của mình. Lúc về đến nhà, Trần Nhị Nha đang miệt mài đọc sách.

Từ khi đến học đường, tiểu nha đầu đã dành phần lớn thời gian vùi đầu vào sách vở.

Tuy chưa trưởng thành nhưng đã lờ mờ toát ra khí chất của một tài nữ.

Về việc này, Trần Bình An cũng cảm thấy khá an ủi.

Tiểu nha đầu có thể tìm thấy sở thích của mình, như vậy cũng tốt! Hắn làm ca ca, nhìn thấy cũng vui mừng.

“Ca ca, huynh về rồi!”

Thấy Trần Bình An tan ca về nhà, tiểu nha đầu đặt sách xuống, cười chào.

“Công tử.”

Thược Dược cũng khẽ cúi người chào Trần Bình An.

Trần Bình An gật đầu đáp lại, cười nói: “Đang đọc sách à!”

Trần Nhị Nha đứng dậy: “Vâng, gần đây muội đang đọc vài cuốn tạp ký, cảm thấy viết rất thú vị.”

Trần Bình An cúi đầu liếc qua, phát hiện tiểu nha đầu đang đọc một cuốn sách tên là Thương Long Châu Danh Nhân Tiểu Ký.

Ừm, không tệ!

Hai người trò chuyện một lát, Trần Bình An liền vươn vai đi vào trong tiểu viện, bắt đầu luyện võ.

“Công tử luyện võ thật chăm chỉ!”

Thược Dược không khỏi cảm thán.

Trần Nhị Nha nhìn bóng dáng đang tung hoành của Trần Bình An, tán thành gật đầu: “Ừm, đúng vậy. Ca ca chăm chỉ như thế, muội cũng phải cố gắng mới được!”

Chuyện của Phương Thụy vẫn đang âm ỉ, xem ra còn lâu mới kết thúc.

Phương gia đứng sau Phương Thụy vẫn luôn dùng đủ mọi mối quan hệ, muốn để Ngoại Thành Trấn Phủ Ty nhanh chóng hoàn tất quy trình, thả Phương Thụy ra.

Còn Mộ gia thì lại dùng sức theo hướng hoàn toàn ngược lại, cố gắng kéo dài thời gian của quy trình này hết mức có thể.

Trong quá trình đó, ngoài chuyện của Phương Thụy, sự đối đầu giữa hai đại gia tộc còn diễn ra trên mọi lĩnh vực. Đây chính là cái gọi là chiến tranh lạnh giữa các thế gia. Xét về thực lực gia tộc, Mộ gia nhỉnh hơn Phương gia một bậc. Nhưng xét về tổng thể, hai đại gia tộc lại thuộc cùng một tầm vóc. Nhất thời cũng khó phân thắng bại.

Điều này phản ánh ra thực tế, chính là Phương Thụy vẫn luôn bị giam trong Nam Thành Lao Ngục.

Trần Bình An cũng không quan tâm nhiều.

Kể từ ngày hắn biết được chân tướng sự việc từ miệng Mộ Uyển Quân, đã hai ngày trôi qua.

Phương gia lại phái một người đại diện đến, bảo Trần Bình An chăm sóc Phương Thụy trong Nam Thành Lao Ngục cho tốt, trong lời nói không thiếu ý uy hiếp.

Trần Bình An không hề nể mặt người tự xưng là đại diện Phương gia này.

“Hừ, thế gia đại tộc.”

“Luôn quen thói trịch thượng, việc này mà cũng không biết xử lý!”

Nếu đối phương nói lời dễ nghe, lại tặng thêm trọng lễ, không chừng Trần Bình An còn chăm sóc Phương Thụy tử tế. Nhưng kẻ này lại dám ở trước mặt thuộc hạ của hắn, giương oai Phương gia, lời lẽ bất kính, lại còn có ý uy hiếp, chỉ thế thôi ư? Muốn hắn phải khuất phục?

Đúng là chuyện hoang đường!

Tưởng mình là ai chứ?

Trần Bình An liếc nhìn kẻ tự xưng là đại diện Phương gia, cười lạnh hai tiếng, rồi quay người đóng sập cửa lại.

“Mấy ngày tới, trước hết cắt cơm nước của Phương Thụy!”

Trần Bình An ra lệnh cho ngục tốt và sai dịch bên cạnh.

“Vâng.”

Ngục tốt tuân lệnh rời đi.

Những ngục tốt và sai dịch xung quanh nghe thấy lời của Trần Bình An, ánh mắt nhìn hắn không khỏi mang theo vẻ kính sợ.

Trần đại nhân đúng là hảo hán! Quả nhiên cứng rắn!

Ngay cả mặt mũi Phương gia cũng không thèm nể nang!

Thực ra, Trần Bình An cũng đã nghĩ thông suốt. Trong thế cục tranh đấu giữa các thế gia này, hắn thân là Lao Đầu của Nam Thành Lao Ngục, dù không làm gì cả, trong mắt Phương gia, hắn cũng đã bị dán nhãn Mộ gia.

Dù lúc này hắn có tỏ thiện chí với Phương gia, chăm sóc Phương Thụy, chưa nói đến phản ứng của Mộ gia, ngay cả Phương gia, một khi có cơ hội thanh trừng hắn, cũng sẽ không mảy may để tâm đến thiện ý của hắn.

Đến lúc cần chọn phe mà lại ba phải, kết cục cuối cùng chưa chắc đã tốt đẹp!

Có điều…

Sau khi ra lệnh cho ngục tốt bên dưới cắt cơm nước của Phương Thụy, Trần Bình An lại đến Nam Thành Trấn Phủ Ty tìm Mộ Uyển Quân một chuyến.

“Chào Trần đại nhân!”

Sai dịch gác cổng cung kính chào Trần Bình An.

“Ừm.”

Trần Bình An khẽ gật đầu.

Trong ánh mắt kính sợ của đám sai dịch, hắn bước vào cổng lớn của Nam Thành Trấn Phủ Ty.

Đối với những sai dịch này, chức Dự bị Tổng Sai Tư đã là một vị trí cực cao, đáng để bọn họ nịnh nọt lấy lòng, đáng để bọn họ ngưỡng mộ.

Nhưng đối mặt với những gia tộc thế lực thực sự, chỉ riêng chức Dự bị Tổng Sai Tư thì còn lâu mới đủ!

Trong cuộc tranh đấu giữa các thế gia, cái gọi là Dự bị Tổng Sai Tư chẳng qua chỉ là một quân cờ.

Trong cuộc tranh đấu giữa các thế gia tầm cỡ như Mộ gia, Phương gia, e rằng ngay cả Chỉ huy sứ của Ngoại Thành Trấn Phủ Ty cũng chỉ là một con thuyền nhỏ giữa mưa gió, mặc cho gió thổi sóng dập!

Trần Bình An tìm Mộ Uyển Quân và nói rõ tình hình với nàng, còn thuật lại đơn giản những lời đe dọa của kẻ tự xưng là đại diện Phương gia.

Đối với cách làm sau đó của Trần Bình An, Mộ Uyển Quân tỏ ý ủng hộ.

“Bình An, chuyện này ngươi không cần lo nghĩ nhiều. Dù trời có sập xuống, cũng có Mộ gia chống đỡ. Lần sau gặp phải chuyện như vậy, cứ làm việc ngươi nên làm là được! Kẻ nào còn dám ăn nói ngông cuồng, cứ tát thẳng vào mặt hắn cho ta!”

Ặc!

Trần Bình An không ngờ cách làm của Mộ Uyển Quân còn quyết liệt hơn cả hắn!

Tát thẳng vào mặt ư…

Trần Bình An nhớ lại kẻ tự xưng là đại diện Phương gia lúc nãy, vẻ mặt chế nhạo và mỉa mai của hắn, rồi hồi tưởng lại ý đe dọa trong lời nói của đối phương.

Tưởng tượng xem, ngay tại chỗ tát trả lại một cái!

Ừm!

Cảm giác này, quả thật sảng khoái!

Chỉ tiếc là…

Mộ Uyển Quân thân là đích nữ Mộ gia, nàng thật sự làm vậy, hắn tin Mộ gia nhất định sẽ bảo vệ nàng!

Còn hắn thì không dám tự tin mù quáng như vậy.

Có lẽ Mộ Uyển Quân chắc chắn sẽ ủng hộ hắn! Nhưng Mộ gia đứng sau thì chưa chắc! Đến lúc sự việc không thể cứu vãn, có lẽ họ cũng sẽ bán đứng hắn thôi.

Hắn không dám tin vào nhân tính!

Con người, có thể mượn thế, nhưng suy cho cùng vẫn phải dựa vào chính mình!

Mộ Uyển Quân nhìn Trần Bình An, lại an ủi thêm vài câu.

“Bình An, ngươi cứ yên tâm, cứ mạnh dạn chọn phe đi. Thật sự xảy ra chuyện gì, ta liều chết cũng bảo vệ ngươi!”

“Ừm, đa tạ đại nhân.”

Trần Bình An cười ôm quyền.

Mộ Uyển Quân lườm hắn một cái.

Trong tiểu viện.

Vù vù vù!

Đao quang lóe lên, tựa như ánh trăng tuôn chảy.

+1!

Trước mắt Trần Bình An, một dòng kinh nghiệm tu hành chợt lóe qua.

“Đủ rồi!”

Ánh mắt Trần Bình An sáng rực.

Tích lũy đến nay, điểm kinh nghiệm của Tật Phong Đao Pháp cuối cùng cũng đã viên mãn.

Hít sâu một hơi, Trần Bình An không chút do dự, tinh thần chợt động.

Ào ào~

Hiện ra giữa hư không, điểm kinh nghiệm trên bảng thuộc tính bắt đầu điên cuồng khuấy động.

Kinh nghiệm biến đổi, hóa thành từng đốm tinh quang nhập vào cơ thể, vô số cảm ngộ kinh nghiệm từ hư không sinh ra.

Trong Đan Điền Khí Hải, nội khí cuồn cuộn dâng trào như sóng lớn Trường Giang, xông thẳng lên thiên môn.

Khoảnh khắc tiếp theo, vị trí thiên môn của Trần Bình An dường như bị thứ gì đó phá vỡ, một cảm giác thông suốt bỗng trào dâng trong lòng!

Quan ải thứ ba của nội khí, phá!

Thiên Lâm Giáng Đỉnh, thành