TRUYỆN FULL

[Dịch] Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 138: Nam Thành Lao Ngục (1)

Rời khỏi chỗ Mộ Uyển Quân, Trần Bình An không hề chậm trễ, chuẩn bị đi thẳng đến Nam Thành Lao Ngục để nhậm chức.

Với cấp bậc của hắn, việc nhậm chức đương nhiên sẽ không phải đi một mình.

Lưu Kim Trụ của Sai Khiển Phòng đã sớm sắp xếp ổn thỏa.

Sẽ có Phó Chủ quản của Sai Khiển Phòng đi cùng, dẫn theo hai sai dịch đến nhậm chức.

“Trần đại nhân thật là trẻ tuổi tài cao. Nam Thành Trấn Phủ Ty của chúng ta có được một tuấn kiệt trẻ tuổi như Trần đại nhân, quả là phúc duyên sâu dày.”

Phó Chủ quản của Sai Khiển Phòng là một gã đàn ông chắc nịch, tên là Bàng Miểu.

“Đều là nhờ các vị đại nhân chỉ dạy có phương pháp.”

Trần Bình An mỉm cười chắp tay.

Lăn lộn ở Trấn Phủ Ty lâu ngày, những lời này hắn nói ra không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.

Rời khỏi Sai Khiển Phòng, còn chưa ra khỏi Trấn Phủ Ty, Trần Bình An đã thấy một thanh niên phong thái tuấn tú, được một đám người vây quanh đi từ ngoài Trấn Phủ Ty vào.

Trần Bình An liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của đối phương.

Phó Tổng Sai Tư, Phó Nguyên Minh!

Có Mộ Uyển Quân chỉ điểm, hắn đương nhiên hiểu rõ tình hình hiện tại của Nam Thành Trấn Phủ Ty.

Phó Nguyên Minh và Mộ Uyển Quân vốn không ưa gì nhau, lại thêm chuyện Nam Thành Lao Ngục lần này. Trong mắt Phó Nguyên Minh, e rằng hắn đã bị xem là tâm phúc trung thành của Mộ Uyển Quân.

E rằng đối phương sẽ chẳng cho hắn sắc mặt tốt đâu.

Thấy Phó Nguyên Minh đi tới, Bàng Miểu đi đầu dừng bước.

“Phó đại nhân.”

“Ừm.”

Phó Nguyên Minh gật đầu, ngẩng lên nhìn Trần Bình An một cái.

“Bàng Miểu, vị này là?”

“Bẩm Phó đại nhân, đây là Lao Đầu tân nhiệm của Nam Thành Lao Ngục, Trần Bình An.”

Bàng Miểu cười nói.

“Trần Bình An à!” Phó Nguyên Minh mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Trần Bình An: “Sớm đã nghe danh, hôm nay vừa gặp không ngờ lại trẻ tuổi như vậy. Quả là tuổi trẻ tài cao.”

“Phó đại nhân quá khen rồi.”

Trần Bình An khẽ chắp tay.

Vốn tưởng Phó Nguyên Minh sẽ khiêu khích thị uy đôi chút, nào ngờ Phó Nguyên Minh chỉ đánh giá hắn một lượt rồi nói: “Không tệ! Nam Thành Lao Ngục trách nhiệm nặng nề, hãy làm cho tốt, chớ có lơ là sơ suất.”

“Đa tạ đại nhân chỉ điểm.”

“Ừm.”

Phó Nguyên Minh khẽ gật đầu, rồi đi lướt qua người Trần Bình An.

Trần Bình An đứng tại chỗ ngẩn ra một lúc.

Sự tồn tại của hắn chẳng khác nào cướp đi miếng thịt béo bở mà Phó Nguyên Minh nắm chắc trong tay, vậy mà giờ đây Phó Nguyên Minh vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với hắn.

Bất kể có phải giả vờ hay không, chỉ riêng điểm này đã cho thấy công phu dưỡng khí của kẻ này đã đến nơi đến chốn.

Quả nhiên, càng ở trên cao, chẳng có kẻ nào là đơn giản.

“Trần đại nhân.” Bàng Miểu cười vẫy tay.

“Ừm, đi thôi.” Trần Bình An hoàn hồn, cùng Bàng Miểu bước ra khỏi cổng lớn của Nam Thành Trấn Phủ Ty.

Nói đến Nam Thành Lao Ngục, Trần Bình An cũng xem như quen thuộc.

Khi xưa sau khi tiêu diệt cứ điểm bí mật của Vạn Ma Giáo, hắn đã bắt giữ một đám người ở Xuân Vũ Lâu, trong đó có một phần chính là do Trần Bình An áp giải đến đây.

Nam Thành Lao Ngục có tổng cộng ba tầng, một tầng trên mặt đất, hai tầng dưới lòng đất, canh phòng nghiêm ngặt.

Nam Thành Lao Ngục cách Nam Thành Trấn Phủ Ty vẫn còn một khoảng, nhưng cước trình của mấy người cực nhanh, chỉ chừng một khắc đồng hồ đã đến được Nam Thành Lao Ngục.

Nam Thành Lao Ngục, kiến trúc thô kệch, tổng thể mang tông màu xám đen, phía trên có mấy chữ lớn được viết bằng nét bút như rồng bay phượng múa: Nam Thành Lao Ngục.

Trần Bình An cùng Bàng Miểu đứng trước Nam Thành Lao Ngục, sau lưng là hai sai dịch của Nam Thành Trấn Phủ Ty.

Cổng Nam Thành Lao Ngục có mấy môn tử đứng gác, mặc áo bào đen của Trấn Phủ Ty, nhưng có vài chi tiết khác biệt. Một môn tử lớn tuổi hơn thấy mấy người liền vội vàng bước ra.

“Xin hỏi mấy vị đại nhân có việc gì?”

Trần Bình An lần đầu đến trình diện, chỉ mặc một bộ thường phục. Nhưng có Bàng Miểu và hai sai dịch phía sau, đối phương không rõ thân phận của họ nên thái độ vô cùng khách sáo.

“Trần đại nhân hôm nay đến nhậm chức, còn không mau gọi người ra nghênh đón.”

Một sai dịch phía sau hai người bước ra nói với môn tử.

“Trần đại nhân? Đến nhậm chức?”

Môn tử lộ vẻ mặt hoang mang.

Thấy phản ứng của môn tử, sắc mặt Bàng Miểu lập tức thay đổi.

“Chử Kỳ Vinh này đang giở trò quỷ gì vậy! Trần đại nhân hôm nay đến nhậm chức, chuyện quan trọng như thế mà cũng không thông báo xuống dưới.”

Theo lý mà nói, Trần Bình An là người đứng đầu Nam Thành Lao Ngục. Hôm nay đến nhậm chức, những người cốt cán của Nam Thành Lao Ngục đáng lẽ phải sớm chờ sẵn ở cổng để nghênh đón Trần Bình An.

Cho dù không được khách khí cho lắm, không chờ ở cổng, thì cũng phải dặn dò các bên chu đáo, chỉ đợi Trần Bình An vừa đến là lập tức ra nghênh đón.

Thế mà bây giờ…

Tên Chử Kỳ Vinh này đang làm trò quỷ gì thế!

Bàng Miểu tuy không muốn dính vào cuộc tranh đấu của hai người, nhưng việc Chử Kỳ Vinh làm quả thực có chút quá đáng, quá trắng trợn.

Nhìn cánh cửa Nam Thành Lao Ngục đang khép hờ, Trần Bình An khẽ nheo mắt.

Có chút thú vị!

Là hạ mã uy sao?

Từ xưa đến nay chỉ có cấp trên ra oai phủ đầu cấp dưới, nào có chuyện cấp dưới lại dám ra oai với cấp trên?