TRUYỆN FULL

[Dịch] Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 129: Lao Đầu (2)

Nhưng việc ngục quan của Nam Thành Đại Lao về hưu cách đây không lâu đã khiến cuộc tranh đấu của phe nàng lộ ra một kẽ hở.

Vị ngục quan về hưu này là người của Mộ Uyển Quân. Nam Thành Đại Lao vốn nằm trong tầm kiểm soát của nàng. Nhưng khi ngục quan về hưu, người của Phó Nguyên Minh bắt đầu giở trò.

Phó ngục quan của Nam Thành Đại Lao là người của Phó Nguyên Minh. Ngục quan cũ về hưu, cộng thêm Phó Nguyên Minh đứng sau giật dây, người tiếp theo đảm nhiệm chức ngục quan hẳn phải là vị phó ngục quan này.

Nếu chuyện này thành công, Nam Thành Đại Lao sẽ dần tuột khỏi tầm kiểm soát của Mộ Uyển Quân. Ít nhất, sẽ không còn do nàng làm chủ. Điều này đối với phe Mộ Uyển Quân vô cùng bất lợi.

Vị phó ngục quan này không có sai phạm, lại có công lao. Ở Nam Thành Đại Lao nhiều năm, việc kế nhiệm là hợp tình hợp lý. Nếu nàng muốn bác bỏ chuyện này, không những không hợp quy củ mà còn mất thể diện.

May thay, Mộ Uyển Quân tuy không thể bác bỏ, nhưng cuối cùng vẫn có thể trì hoãn một thời gian. Chỉ là trì hoãn mấy ngày nay cũng không tìm được biện pháp nào tốt hơn. Trong Nam Thành Trấn Phủ Ty, nàng tuy có không ít thân tín, nhưng những người đủ tư cách đều đã nắm giữ quyền lớn, còn một số có thể đề bạt thì lại không đủ tư cách.

Trong nhất thời, Mộ Uyển Quân có chút chau mày ủ dột.

Nào ngờ, Trần Bình An lại xuất hiện đúng lúc, như kẻ buồn ngủ vớ được gối, vừa hay giúp nàng giải quyết một chuyện khó xử.

“Ý của đại nhân là muốn ta nhậm chức ngục quan của Nam Thành Đại Lao?”

“Không sai.” Mộ Uyển Quân nhìn Trần Bình An nói: “Ngươi chém giết Tả Vô Mai có công, thăng liền hai cấp là hợp lý. Hiện ngươi đang là Sai Tư Hậu Bổ, thăng liền hai cấp đủ để đảm nhiệm chức ngục quan.”

“Dĩ nhiên, nếu ngươi không muốn, mà muốn thăng chức Sai Tư, cai quản một khu phố, ta cũng không trách ngươi.”

Mộ Uyển Quân nhìn thẳng vào mắt Trần Bình An.

“Chỉ cần có lợi cho đại nhân, ta đi đâu cũng được, tất cả xin nghe theo sự sắp xếp của đại nhân.”

Trần Bình An ôm quyền hành lễ.

“Rất tốt.”

Mộ Uyển Quân trong lòng cảm thấy vui mừng.

Nếu Trần Bình An chọn thăng chức Sai Tư, cai quản một khu phố, nàng quả thật sẽ không trách hắn. Chỉ là những ngày sau đó, nàng sẽ phải quan sát hắn kỹ hơn, cũng thêm một phần khảo nghiệm.

Người mình dốc lòng bồi dưỡng, đến lúc mấu chốt lại không thể dùng, cuối cùng cũng khiến người ta thất vọng.

“Ngươi về trước đi, chờ lệnh điều động.”

Mộ Uyển Quân phất tay, bắt đầu tiễn khách.

Cơ hội xoay chuyển tình thế ở Nam Thành Đại Lao đã đến, nhưng muốn thực sự làm được việc này, những chuyện nàng phải bận rộn sắp tới không hề ít.

“Vâng.”

Trần Bình An chắp tay hành lễ, xoay người rời đi.

Sai Tư khu phố và ngục quan của Nam Thành Đại Lao đều thuộc cấp bậc Sai Tư, cả hai đều là người đứng đầu một cơ quan.

Chỉ là, chức vụ trước có phạm vi quản lý rộng hơn, nhiều người hơn. Chức vụ sau phạm vi đơn nhất, nhưng được cái là trực thuộc Nam Thành Trấn Phủ Ty, thuộc biên chế chính thức của Trấn Phủ Ty.

Cả hai đều rất tốt.

Nhưng nếu thật sự so sánh, Sai Tư khu phố không nghi ngờ gì sẽ hơn một bậc, đặc biệt là với những kẻ có ham muốn quyền lực.

Nhưng đối với Trần Bình An mà nói, thực sự không quan trọng.

Hắn đã nghĩ rất thông suốt.

Giai đoạn hiện tại của hắn, điều quan trọng nhất vẫn là tập trung tinh thần tu luyện võ đạo.

Một chức Sai Tư cỏn con, còn lâu mới là điểm cuối của hắn. Tương lai, còn có một thế giới rộng lớn hơn đang chờ đợi hắn.

Từ trên người Tả Vô Mai, hắn đã mò được không ít đồ tốt.