TRUYỆN FULL

[Dịch] Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 120: Trở lại chốn xưa (Tên gọi nghe thật thần kỳ phải không?)

Trần Bình An rời khỏi tửu lâu, phía sau đã có một đoàn người đi theo.

Bữa tiệc này do Điền Phúc Lượng tổ chức, đương nhiên cũng được xem là công vụ của Trấn Phủ Ty.

“Đại nhân, bên ngoài gió lớn, có cần khoác áo choàng không ạ?”

Tằng Kỷ Hà cũng đi theo sau Trần Bình An, tay cầm một chiếc áo choàng. Tằng Kỷ Hà giờ đây là tùy tùng của Trần Bình An, dưới tay còn quản lý hai người.

Khi gặp riêng Trần Bình An, hắn gọi y là đầu nhi, còn khi có nhiều người thì gọi là đại nhân.

“Không cần.”

Trần Bình An phất tay.

Hắn võ đạo có thành, chút gió lạnh này chẳng đáng là gì.

“Vâng.”

Tằng Kỷ Hà cung kính đáp.

Hắn đi theo sau Trần Bình An, nhìn bóng lưng của y, trong mắt ẩn chứa một tia cuồng nhiệt và biết ơn.

Nếu là vài năm trước, Tằng Kỷ Hà hắn nào có ngờ mình sẽ có được ngày hôm nay.

Bây giờ hắn theo hầu bên cạnh Trần đại nhân, đừng nói là sai dịch chính thức, ngay cả sai đầu khi thấy hắn cũng thường tươi cười. Không chỉ vậy, tương lai của hắn còn là một con đường rộng mở.

Trần đại nhân tuổi còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí Sai Tư Hậu Bổ.

Tương lai, Phó Sai Tư? Sai Tư? Thậm chí còn cao hơn nữa…

Mọi chuyện đều có thể xảy ra!

Còn chuyện gì đáng mừng hơn là được đi theo một vị đại nhân như vậy chứ.

Trần Bình An rảo bước trên phố, đêm đã về khuya, ánh trăng đêm nay mờ mịt, gần như không thấy. Nhưng xung quanh hắn lại sáng rực một vùng. Có sai dịch chuyên cầm đuốc soi đường cho hắn.

Trần Bình An đi trên đường, nhớ đến Lão Trần Đầu, nhớ đến lúc mới đến thế giới này, nhớ đến rất nhiều chuyện. Dòng suy nghĩ miên man, hắn nhìn những con phố ngõ hẻm xung quanh, trong đầu chợt nảy ra một ý.

“Đến chợ đen xem sao.”

Ý nghĩ vừa lóe lên, Trần Bình An liền quyết định ngay.

Ở một ngã rẽ cách đó không xa, hắn rẽ vào một con hẻm khác.

“Đại nhân, đây là…”

Tằng Kỷ Hà theo sau, trong lòng thoáng chút nghi hoặc.

Nhưng thân là tùy tùng, hắn đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng đi theo sau Trần Bình An.

Tằng Kỷ Hà đã vậy, các sai dịch khác lại càng không dám có ý kiến.

Con người ta!

Địa vị càng cao, mỗi quyết định đưa ra đều sẽ ảnh hưởng đến vinh nhục hưng vong của rất nhiều người.

Chợ đen vẫn ở vị trí cũ. Bao nhiêu năm qua, gần như không thay đổi gì.

Sự tồn tại của nó được Nam Tuyền Lý Hạng Trấn Phủ Ty và các thế lực khác ngầm chấp thuận.

Giao dịch trong chợ đen, an toàn được đảm bảo. Nhưng một khi bước ra ngoài, phải tự gánh lấy rủi ro.

Nơi này, xưa kia Trần Bình An phải chuẩn bị suốt mười ngày, đợi đến khi cảnh giới võ đạo đột phá Khí huyết nhất trọng viên mãn mới dám một mình đến đây.

Bây giờ thì không cần nữa.

Hắn có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng những thứ được mua bán trong chợ đen, Trần Bình An đã không còn để vào mắt.

Lối vào chợ đen vẫn có một đại hán vạm vỡ đứng gác.

Trần Bình An nhìn từ xa, nhận ra diện mạo của đối phương.

Heh, là người quen cũ.

Hắn đến chợ đen vài lần, người đứng gác bên ngoài đều là gã này.

Tu vi Khí huyết nhị trọng, xem như là tận tâm tận lực.

“Vào chợ nộp hai tiểu tiền, bên trong cấm ẩu đả, nếu không hậu quả tự gánh!”

“Ra khỏi chợ đen, an toàn không đảm bảo, rủi ro tự chịu.”

Mỗi lần có người ra vào, gã này đều dùng bộ mặt vô cảm nhắc nhở hai câu.

Nhưng đêm nay, trên mặt gã lại có biểu cảm, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, tay đã đặt lên chuôi đại đao, sẵn sàng rút đao bất cứ lúc nào.

“Không cần căng thẳng, chúng ta chỉ đến xem một chút.”

Trần Bình An mỉm cười nhìn gã.

Nghe vậy, vẻ mặt gã hơi giãn ra.

Gã còn tưởng đám người này đến gây rối.

Gã liếc nhìn đám người đông đảo sau lưng kẻ vừa nói, ai nấy bên hông đều đeo đao, câu “vào chợ nộp hai tiểu tiền” cuối cùng cũng không dám nói ra.

“Thoải mái đi.” Trần Bình An liếc nhìn Tằng Kỷ Hà: “Tiểu Tằng.”

“Vâng, đại nhân.”

Tằng Kỷ Hà lấy từ trong ngực ra một túi vải, rồi lấy ra một ít tiền bạc.

“Những người khác đợi bên ngoài, ngươi theo ta vào là được.”

Trần Bình An nói rồi cất bước đi vào trong chợ đen.

“Vâng.” Tằng Kỷ Hà đáp một tiếng, lấy ra bốn tiểu tiền đưa cho gã hán tử.

“Đại nhân nhân từ, nhận lấy đi.”

Nói xong, cũng không đợi gã hán tử phản ứng, Tằng Kỷ Hà liền đi vào chợ đen, theo sau bước chân của Trần Bình An.

Gã hán tử nhận lấy tiểu tiền, nhìn đám người đông đảo đang đứng xung quanh, có chút ngẩn ngơ.

Những người này, khí huyết bừng bừng, nóng rực vô cùng, rõ ràng ai cũng là người đã nhập môn võ đạo.

Trong đó có vài người, cảnh giới võ đạo không hề thua kém gã.

Chàng trai trẻ kia là ai?

Trong lòng gã hán tử đầy hoang mang.

Dù đêm đã khuya nhưng trong chợ đen vẫn khá náo nhiệt. Không ít người qua lại, phần lớn đều che mặt, hoặc đội mũ trùm và đấu lạp.

Trần Bình An không hề che giấu mà đi thẳng vào chợ đen, quả thực đã thu hút sự chú ý của không ít người.

“Người này là ai?”

“To gan thật, ngay cả mũ trùm cũng không đội!”

“Nhìn tuổi tác không lớn, chắc là một tên gà mờ.”

“Ha ha ha, đám trẻ ranh, đúng là chỉ được cái cứng đầu.”

“Đợi đến khi nếm mùi đau khổ rồi sẽ hiểu thôi! Tiếc là, khi đó đã muộn.”

“Đúng vậy, cứ xem đi, biết đâu lại có trò hay để xem.”

“…”

Trong chợ đen có người xì xào bàn tán.

Trần Bình An thính lực kinh người, những lời bàn tán của không ít người, hắn đương nhiên đều nghe thấy.

Nhưng, chẳng sao cả.

Hắn thản nhiên cười một tiếng, đi dạo trong chợ đen. Trong chợ đen có không ít sạp hàng. Hầu hết chỉ là trải một tấm vải, bên trên bày vài món đồ, thế là thành một sạp hàng.

Trên sạp hàng bán không ít thứ, nào là đao kiếm trường thương, giáp da, nhuyễn giáp, đại dược, nhân sâm…

Nhân sâm.

Ánh mắt Trần Bình An dừng lại trên một củ nhân sâm nhỏ đầy rễ.

Hắn vẫn nhớ khi Lão Trần Đầu còn sống, đã từng đưa hắn đến chợ đen một lần.

Lần đó chính là đưa hắn đi mua nhân sâm.

Khi ấy, Lão Trần Đầu định dạy hắn võ công. Nhưng căn cốt luyện võ của hắn cực kỳ kém, ngay cả bước chuẩn bị trước khi luyện võ cũng không làm xong. Lão Trần Đầu bèn nghĩ mua cho hắn một ít đại dược để bồi bổ.

Trong các hiệu thuốc và bảo các chính quy trong thành, giá của những loại đại dược này cực kỳ đắt đỏ. Ngược lại ở chợ đen, một số người hái thuốc trực tiếp vào chợ bày bán, giá cả lại rẻ hơn không ít.

Lần đó, Lão Trần Đầu đã mua cho hắn một củ nhân sâm.

Kết quả, mua về rồi, cơ thể hắn lại quá hư nhược không hấp thu nổi. Ăn nhân sâm mà lại chảy cả máu mũi.

Hơn nửa củ nhân sâm còn lại đều lãng phí, cuối cùng vẫn là Lão Trần Đầu tự mình ăn hết.

Nghĩ đến đây, trên mặt Trần Bình An nở một nụ cười.

Hắn đi dạo không mục đích trong chợ đen. Chợ đen không lớn, chẳng mấy chốc hắn đã đi hết các sạp hàng. Trước sạp hàng cuối cùng, Trần Bình An dừng lại lâu hơn một chút.

Chủ sạp là một hán tử áo xám đội đấu lạp, Trần Bình An khẽ cảm ứng, phát hiện lại là một người đã nhập môn võ đạo.

Trên sạp hàng bày toàn những món đồ lặt vặt, nhưng lại có một thứ thu hút được ánh mắt của Trần Bình An.