"Bưu thúc, ta nhớ người muốn chết đi được!"
Lý Lạc kích động xông vào chủ sảnh, liếc mắt liền thấy cái đầu trọc lóc sáng bóng trong phòng. Ngưu Bưu Bưu vẫn là tạo hình khoa trương đó, thân hình cường tráng như một gã đồ tể, lại thêm con dao mổ heo bên hông thì càng giống hệt.
Nhưng lúc này, Lý Lạc nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, lại cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.
Dù sao, thời gian Phủ Tế ngày càng đến gần, Ngưu Bưu Bưu mới là chiến lực đỉnh cao duy nhất ở Lạc Lam phủ hiện tại có thể sánh ngang với cường giả Phong Hầu cảnh, mà đây, có lẽ cũng là át chủ bài mà phụ thân mẫu thân để lại.
Lúc này Ngưu Bưu Bưu đang nói chuyện với Khương Thanh Nga ở ghế chủ tọa, nghe thấy tiếng Lý Lạc gọi, vội vàng đứng dậy, nhìn thiếu niên xông vào, trên khuôn mặt bóng nhẫy lập tức nở nụ cười: "Thiếu phủ chủ, một thời gian không gặp, ngươi càng thêm tuấn tú, rất có phong thái của phụ thân ngươi."