“Đa tạ đã nhường.” Trưởng công chúa khẽ mỉm cười, nói: “Nhưng điểm tích lũy lúc này chưa nói lên điều gì, điểm quyết định thực sự vẫn là ở Xích Thạch Thành, đến lúc đó, biết đâu chúng ta lại có thể hợp tác.”
Trong Xích Thạch Thành rất có khả năng tồn tại dị loại cấp Đại Thiên Tai, đó là những sinh vật tương đương với cường giả Thiên Tướng cảnh, nếu muốn đơn độc đối phó, e rằng không có đội nào ở đây đủ sức làm được, hơn nữa, từ thông tin thu được ở Lôi Minh Sơn trước đó, “Xích Giáp tướng” thần bí kia cũng là một mối nguy tiềm ẩn, cho nên bọn họ phải hết sức cảnh giác.
“Có lẽ vậy.”
Lam Lan lắc đầu, nhìn về phía Lý Lạc và Khương Thanh Nga: “Hai vị, có thể thả hai đồng đội của ta ra trước được không?”
Khương Thanh Nga thu kiếm đứng thẳng, đồng thời khẽ búng tay, Phong Ma Đinh trên cánh tay Lục Kim Từ cũng theo đó tan biến, hắn run rẩy toàn thân lồm cồm bò dậy, mếu máo nói: “Khương tỷ, ta phục ngươi rồi, lần sau đừng dùng cái đinh này hành hạ ta nữa được không?”