Đôi chân dưới váy được bao bọc bởi vớ lụa trắng, càng thêm thon dài thẳng tắp.
Lữ Thanh Nhi bưng ly rượu, hai tay khoanh trước ngực, đường cong ngạo nghễ, khóe môi mỉm cười nhìn Lý Lạc.
Xung quanh rõ ràng có rất nhiều ánh mắt như có như không phóng tới, trong đó không thiếu những ánh nhìn của nam tử từ các cao tinh viện. Dù sao với khí chất và dung mạo của Lữ Thanh Nhi, ngay cả trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng này, nàng vẫn nổi bật như vậy, khiến người ta chỉ cần liếc qua một lần là khó lòng dời mắt.
Chỉ là khi bọn họ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ hiện trên gương mặt thanh tú của Lữ Thanh Nhi khi đối diện Lý Lạc, liền không khỏi lắc đầu, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lý Lạc cũng thêm vài phần không cam tâm.
Tiểu tử này, rõ ràng đã có hôn ước với Khương học tỷ, vậy mà còn dám khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, sao Khương học tỷ không đánh gãy chân hắn đi?