Tào Thánh thở dài một tiếng, đôi mắt khẽ khép hờ, những ký ức dẫu đã phai màu theo năm tháng nhưng vẫn hằn sâu trong tâm khảm.
Khi ấy, ta còn là một thiếu niên, quê nhà gặp tai ương, chạy nạn đến Đại Hạ Thành, áo quần rách rưới, bụng đói cồn cào.
Ta ngã quỵ vì đói bên ngoài thành, và ngay khi ta tưởng rằng mình sẽ chết đói như vậy, một chiếc bánh bao ấm nóng rơi trúng mặt ta, hương thơm như cuốn lấy linh hồn, khiến ta dốc hết sức lực mà ngấu nghiến.
Đến khi ta liếm sạch sành sanh chiếc bánh bao cứu mạng này, mới có chút sức lực ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước mặt.
Đó là một thiếu nữ mặc y phục đỏ, nàng rất xinh đẹp, đồng thời cũng rất kiêu ngạo, ánh mắt nàng từ trên cao nhìn xuống đánh giá ta.