"Vậy phải xem bản lĩnh của Chúc Âm ngươi thế nào đã. Tuy nhiên ngươi cũng biết tính cách của ta rồi đấy, nếu đã nổi giận, dù phải chọn cách lưỡng bại câu thương, ta cũng sẽ đánh cho ngươi tàn phế." Tề Hoàng thần sắc thản nhiên, không hề vì lời đe dọa của đối phương mà dao động, ngược lại còn đáp trả càng thêm cứng rắn.
Bởi vì hắn quá hiểu phong cách hành sự của Quy Nhất Hội, bọn chúng luôn tọa sơn quan hổ đấu, lại không nguyện ý thật sự lộ diện. Giống như trong Thiên Vận năm thứ năm này, Quy Nhất Hội cũng chỉ thúc đẩy ám thế giới và Thập Đại Thần Châu không ngừng tiêu hao lực lượng của nhau, chứ không trực tiếp tham gia.
Chúc Âm Minh Vương dường như nở nụ cười, cũng không vì lời trêu chọc của Tề Hoàng mà tức giận. Lão biết lúc này không thể ra tay, bởi vì Lý Lạc và Khương Thanh Nga vẫn đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Hai kẻ từng như con kiến trong mắt Quy Nhất Hội, nay đã có được sức nặng nhất định.
Ít nhất, chỉ dựa vào Tần Cửu Kiếp và Linh Nhãn Minh Vương tại đây, chưa chắc đã ngăn cản nổi hai người này.
"Tề Hoàng, không ngại tiết lộ một đại tình báo cho ngươi, ám thế giới đang mưu tính một cuộc đại giáng lâm. Thật hy vọng đến lúc đó, ngươi vẫn còn dư lực để nhúng tay che chở cho bọn chúng." Chúc Âm Minh Vương nói.
