Lúc này, Lý Nhu Vận Tam viện chủ cũng chậm rãi nói: “Nhị viện chủ, việc này chưa điều tra rõ ràng, ngài cũng đừng vì lý do cá nhân mà đổ hết lên đầu Lý Lạc.”
Trong mắt Chung Vũ Sư lóe lên vẻ giận dữ, nhưng hắn biết chỉ cần Lý Lạc một mực nói là ngộ thương thì hắn cũng chỉ có thể khiển trách một phen, dù sao thân phận của Lý Lạc không giống với đại kỳ thủ bình thường.
Hắn hít sâu một hơi trong lòng, nói: “Nếu thật sự chỉ là sai sót, vì sao lại tìm người thay thế vị trí kỳ thủ của Chung Lĩnh ngay tại chỗ?”
Lý Lạc nghiêm túc nói: “Thanh Minh Kỳ còn có trọng trách thao luyện, chẳng lẽ Chung Lĩnh nghỉ ngơi bao lâu thì vị trí kỳ thủ Đệ Nhất Bộ lại bỏ trống bấy lâu sao?”
“Nhưng theo quy tắc, nếu kỳ thủ bị thay thế không phải người phạm lỗi thì hắn vẫn có quyền tiến cử người khác tạm đảm nhận vị trí này. Mà ngươi, dù là đại kỳ thủ, cũng không thể vô cớ thay thế một kỳ thủ vô tội.” Chung Vũ Sư thản nhiên nói.