Trên thao trường rộng lớn, vô số ánh mắt sững sờ nhìn Chung Lĩnh đang trọng thương hôn mê. Mãi một lúc lâu sau, mới có người dần hoàn hồn, nhưng ánh mắt vẫn còn ngây dại nhìn Lý Lạc.
Ngay cả Triệu Yên Chi và những người khác cũng đều lộ vẻ ngỡ ngàng. Dù bọn họ có thể đoán được với tính cách của Lý Lạc, hắn tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn Chung Lĩnh, nhưng cũng không ngờ hắn lại ra tay đơn giản và thô bạo đến vậy.
Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Lý Lạc lộ vẻ tự trách sâu sắc, áy náy nói: “Chư vị, do ta lần đầu tiên khống chế sức mạnh “Hợp Khí” của Thanh Minh Kỳ nên vừa rồi đã xảy ra một chút sai sót, sức mạnh “Hợp Khí” đã bị phản phệ, mà Chung Lĩnh lại vừa hay ở ngay vị trí năng lượng lan ra nên đã bị ảnh hưởng.”
Mọi người im phăng phắc, Chung Lĩnh xui xẻo thì đúng là xui xẻo thật, nhưng… luồng sức mạnh đó, thật sự là “Hợp Khí” mất khống chế, chứ không phải Đại kỳ thủ ngài đang trút giận lên Chung Lĩnh sao?
Thế nhưng, khi nhìn luồng năng lượng bàng bạc như một con quái vật khổng lồ đang chảy trên không trung phía trên Lý Lạc, bọn họ đều rất thông minh mà không nói ra câu này.