“Nếu ngươi muốn thì cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.”
Lý Kinh Trập khẽ trầm ngâm, nói: “Trước đó vốn chỉ có ta phản đối mở hồ sớm, nếu ngươi thật sự muốn thử, ta sẽ truyền tin cho lão già bên Long Huyết Mạch, đợi đến tiệc mừng thọ của lão vào tháng sau thì thuận tiện mở hồ luôn, coi như một tiết mục góp vui, hẳn là lão sẽ rất vui lòng.”
“Như vậy không hay lắm thì phải?” Lý Lạc do dự một chút, Lý Kinh Trập dù sao cũng là mạch thủ Long Nha Mạch, trước đó đã có quyết nghị, bây giờ lại thay đổi, liệu có làm tổn hại đến uy nghiêm của mạch thủ không?
“Chuyện nhỏ thôi, nhưng nếu bây giờ ta đi nói với bọn họ rằng ta đồng ý mở hồ sớm ba năm, với sự tinh ranh của đám lão hồ ly đó, e rằng sẽ đoán ra ngay mục đích của ta.”
Lý Kinh Trập đặt đũa tre xuống, cười nhạt nhìn Lý Lạc: “Bọn họ nhất định sẽ biết ta vì ngươi nên mới đồng ý mở hồ sớm. Cho nên ta có mất mặt hay không, không nằm ở ta, mà nằm ở ngươi.”