Đối với ánh mắt dò xét của Đặng Phượng Tiên, thần sắc Lý Lạc vẫn khá bình tĩnh, cười đáp: “Kỳ thủ Đệ ngũ bộ Thanh Minh Kỳ, Lý Lạc, ra mắt Đại kỳ thủ Kim Quang Kỳ.”
Đồng thời, Lý Lạc cũng đang quan sát đối phương. Đặng Phượng Tiên này tướng mạo cũng xem như tuấn lãng, trông có vài phần khí độ, chỉ là ánh mắt nhìn qua ôn hòa nhưng thỉnh thoảng lại tỏa ra chút khí thế mạnh mẽ, xem ra trong lòng cũng là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo.
“Không dám, Lý Lạc kỳ thủ khách khí rồi, ngươi đã nắm giữ Cửu Chuyển Long Tức Luyện Sát Thuật, tương lai tất có tư thế quật khởi, thế hệ trẻ Long Nha Mạch chúng ta lại sắp có thêm một người gánh vác trọng trách.” Đặng Phượng Tiên lắc đầu.
“Thế nào? Cảm thấy bị uy hiếp rồi sao?” Lý Phượng Nghi đứng bên cạnh cười khẩy.
Đặng Phượng Tiên cười gượng, nói: “Phượng Nghi đại kỳ thủ nói gì thế, nếu Long Nha Mạch chúng ta có người khác gánh vác trọng trách, chia sẻ áp lực giúp ta, ta cầu còn không được.”