Sau đó, ánh mắt hắn khẽ chuyển, nhìn về phía Lữ Thanh Nhi, người vẫn luôn im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Thiếu nữ vận một bộ y phục màu xanh nhạt, thân hình mảnh mai thướt tha, dung nhan thanh lệ tựa đóa hoa vừa hé nở, kiều nộn đáng yêu, đôi chân thon dài được bao bọc trong vớ lụa trắng muốt, càng thêm thẳng tắp, dường như có ánh quang lưu chuyển.
Thấy Lý Lạc nhìn tới, thiếu nữ cũng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười với hắn.
Nhưng Lý Lạc lại cảm nhận được tâm trạng có phần sa sút của nàng.
Hắn không biết phải nói gì, chỉ có thể nở nụ cười an ủi, rồi nói với mọi người: “Hôm nay vừa vặn có thời gian, tối nay chư vị hãy uống một bữa thật thỏa thích trong phủ, xem như yến tiệc chia tay.”