Lý Lạc nghiêm túc gật đầu. Hiện tại, vấn đề của Khương Thanh Nga quả thực là quan trọng nhất trong mắt hắn. Ân tình của Lý Nhu Vận, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có cơ hội, sẽ tìm cách đền đáp.
Ánh mắt Lý Nhu Vận lại chuyển sang Khương Thanh Nga, ôn nhu cười hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Khương Thanh Nga.” Khương Thanh Nga khẽ nói.
Lý Nhu Vận mỉm cười: “Quang Minh Tâm thuần khiết đến vậy, ngay cả ta bao năm qua cũng lần đầu được thấy. Nhưng càng thuần khiết trong suốt, một khi đốt cháy, lại càng khó mà dừng lại. Viên “Hải Tâm Linh Châu” này của ta là kỳ bảo tinh hoa ngưng tụ từ một vùng hải vực, sở hữu sinh mệnh lực cường đại. Ta sẽ cấy nó vào tim ngươi, lấy sinh mệnh lực của nó làm nhiên liệu, để giúp ngươi bù đắp sự hao tổn sinh mệnh lực của bản thân.”
“Đa tạ Vận cô cô ra tay cứu giúp, Thanh Nga vô cùng cảm kích.” Khương Thanh Nga nói. Bản thân nàng không hề sợ chết, nhưng nếu thực sự có thể tránh được thì đương nhiên là tốt nhất, dù sao, nàng cũng không muốn nhìn thấy Lý Lạc vì thế mà tuyệt vọng suy sụp.