Lý Lạc đáp: “Vậy cũng phải xem ngươi có làm được hay không đã.”
Thẩm Kim Tiêu kinh ngạc cười nói: “Nghe có vẻ như ngươi vẫn còn thủ đoạn khác? Viện binh của ngươi, xem ra không đến kịp rồi.”
Hắn nhìn Lý Lạc với vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một tia bất an, rồi nói: “Thôi bỏ đi, tiểu tử nhà ngươi thật sự quỷ dị, không hơi đâu phí lời với ngươi nữa, giết trước rồi nói sau.”
Nhưng ngay khi lời hắn vừa dứt, Lý Lạc đã vươn tay ra, trong lòng bàn tay là một tấm lệnh bài màu đen đang yên lặng nằm đó.
Trên lệnh bài, chữ “Lý” cổ xưa toát ra một vận vị thần bí.