Trong mắt Ngư Hồng Khê cuối cùng cũng xuất hiện vài phần hứng thú, bà ta nhìn chằm chằm Khương Thanh Nga, nói: “Ngươi quả là một cô gái thông minh. Vậy thì, ngươi có thể đưa ra điều kiện gì để lay động ta đây? Để ta nghĩ xem... nếu ngươi bằng lòng đưa “Thần Uẩn Vật Chất” của Lạc Lam phủ cho ta, ta hẳn sẽ động lòng.”
Trên khuôn mặt tinh xảo của Khương Thanh Nga khẽ nở một nụ cười khiến Ngư Hồng Khê cũng phải kinh ngạc, nàng khẽ nói: “Ngư hội trưởng, Thanh Nhi đồng học, nàng ấy hẳn là thích Lý Lạc phải không?”
Nụ cười trên khuôn mặt Ngư Hồng Khê cứng đờ, không vui nói: “Thì sao chứ?”
Khương Thanh Nga tiếp tục nói: “Nhưng Lý Lạc là người đã có hôn ước, nàng ấy làm vậy, dường như có chút không thích hợp, Ngư hội trưởng không quản giáo một chút sao?”
Ngư Hồng Khê nghe vậy, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng: “Ta dạy dỗ nữ nhi thế nào còn cần ngươi nhắc nhở sao?”