Tiếng Ngư Hồng Khê vọng vào tai, cũng khiến sống mũi Lý Lạc hơi cay cay, hắn nhớ tới Đạm Đài Lam, người nương ngày thường thích đút hai tay vào túi áo khoác, gò má nở nụ cười thanh tao, hắn biết rõ người nương này của hắn nội tâm kiêu ngạo đến nhường nào.
Rất nhiều lần Lạc Lam phủ đón tiếp những vị khách có máu mặt ở Đại Hạ, Đạm Đài Lam trước mặt mọi người thì tao nhã đi cùng, đợi người đi rồi, nàng liền ôm mặt thở dài một hơi, phàn nàn với hắn khi ấy còn thơ dại: “Giao thiệp với đám ngu xuẩn này, nhất định sẽ làm lỡ tiền trình của ta.”
Lý Lạc lúc ấy đã bắt đầu hiểu chuyện lại biết rõ, những vị khách đó đã được xem là những nhân vật lớn trong Đại Hạ quốc.
Mà lúc này Lý Thái Huyền sẽ bước tới ôm lấy Đạm Đài Lam, độ lượng nói: “Nương tử đừng chấp nhặt với phàm nhân.”
Rồi Đạm Đài Lam sẽ liếc y một cái: “Ngươi tưởng ngươi tốt đẹp hơn được bao nhiêu?”