Tiếng cười của Lý Lạc vang vọng trong khu rừng u ám nồng nặc mùi máu tanh. Ngay khoảnh khắc sau, những bóng tối trong rừng như vật sống vặn vẹo, một thân hình gầy gò từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.
Bóng người ấy mặc hắc y vấy đầy máu tươi, trên đầu trùm mũ kín, bóng râm từ chiếc mũ che khuất hoàn toàn gương mặt. Chỉ khi hắn khẽ ngẩng đầu, diện mạo mới lộ ra dưới ánh sáng lờ mờ của khu rừng.
Khi Lý Lạc nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, nụ cười trên môi hắn chợt nhạt đi. Bởi trên mặt đối phương giờ đầy những vết sẹo chằng chịt như con rết, lồi lõm xấu xí như giòi bọ, phá hủy hoàn toàn gương mặt tuấn tú, văn nhã thuở nào.
"Đội trưởng, đã lâu không gặp." Chàng thanh niên trước mắt đón ánh mắt Lý Lạc, khẽ mỉm cười.
"Chuyện gì vậy?" Lý Lạc chậm rãi hỏi.
