“Khương Thanh Nga, ngươi là ai?”
Trong đại điện sáng rực đến mức có chút chói mắt, “Khương Thanh Nga” bước ra từ gương trụ, trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ y hệt nàng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, thanh âm khẽ thốt ra vang vọng khắp đại điện.
Mang theo một tia u hàn trống rỗng.
Bàn tay trắng nõn thon dài của Khương Thanh Nga đang nắm chuôi kiếm khẽ siết chặt, đôi mắt vàng rực rỡ của nàng lạnh lùng đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào bóng người y hệt mình trước mắt, nói: “Trò hề vô vị.”
“Khương Thanh Nga” lắc đầu, nói: “Vấn đề này được chôn giấu nơi sâu thẳm nhất trong lòng ngươi, lúc này ngươi hà tất phải tự lừa dối mình?”
