Đối với khí phách không sợ chiến của Lý Lạc, Lý Kinh Trập lại rất tán thưởng, Long Nha Mạch của bọn họ vốn nổi danh về công phạt, thứ cần chính là tâm khí không sợ cường địch, không chịu thua này. Kẻ dị biệt như Lý Kình Đào dù sao cũng là số ít.
“Nếu ngươi đã có sự tự tin này, vậy cứ thử xem có thể đoạt được Long Thủ hay không, nếu đến lúc đó ngươi thất thủ, ta sẽ dùng thủ đoạn khác để có được “Cửu Văn Thánh Tâm Liên”, cùng lắm là đến lúc đó trả thêm chút đại giới là được.” Lý Kinh Trập suy nghĩ rồi nói.
Ông biết “Cửu Văn Thánh Tâm Liên” rất quan trọng với Lý Lạc, nên dù Lý Lạc cuối cùng không thể trở thành “Long Thủ”, ông cũng không định nhường vật này cho kẻ khác.
Dù sao, người cháu này đã ở Ngoại Thần Châu nhiều năm như vậy, trong thâm tâm Lý Kinh Trập cũng mang một phần áy náy, bởi vậy, đối với yêu cầu của Lý Lạc, ông vẫn muốn cố gắng hết sức để thỏa mãn. Còn về “Long Thủ chi tranh”, thực ra phần lớn là muốn mượn nó để rèn luyện Lý Lạc, khiến hắn có thêm ý chí tiến thủ.
Lý Lạc nghe vậy, cũng có chút cảm động, nói: “Đa tạ gia gia.”