Đối mặt với Lý Kình Đào nhiệt tình hết mực, Lý Lạc không khỏi có chút lúng túng, muốn thoát khỏi vòng tay của đối phương nhưng hắn lại ôm quá chặt, thế là đành bỏ cuộc, nở một nụ cười gượng gạo: “Ta là Lý Lạc, bái kiến đại ca.”
Xét về vai vế, Lý Kình Đào này đúng là đại ca của hắn.
“Ha ha, không hổ là nhi tử của tam thúc, ngươi giống hệt tam thúc, anh tuấn tiêu sái, thật đáng tiếc tam thúc không phải là phụ thân của ta, nếu không ta cũng sẽ không có bộ dạng này.” Lý Kình Đào nhiệt tình vỗ vai Lý Lạc, nói.
Nụ cười trên khóe môi Lý Lạc sắp cứng đờ, ngươi nói như vậy, phụ thân ngươi không đánh chết ngươi sao?
“Lý Kình Đào, ngươi có thể thu liễm một chút không?” Đúng lúc này, giọng nói có phần lạnh lùng của một thiếu nữ truyền đến.