TRUYỆN FULL

[Dịch] Vạn Lần Tăng Phúc: Đồ Đệ Luyện Khí Ta Thành Thánh

Chương 5: Thành công thu đồ

Ánh mắt Khương Hằng tựa như một luồng gió lạnh vô hình, nơi nào lướt qua, những tân đệ tử vừa rồi còn hăng hái dưới đài lập tức tan tác như chim muông, kẻ nào kẻ nấy đều cúi đầu rũ mắt, hận không thể đào một cái hố dưới đất để chôn mình vào.

Mồ hôi lạnh túa ra.

Ai cũng sợ vị phong chủ phế vật nổi danh khắp Thanh Vân Thánh Địa này sẽ chỉ ngón tay “may mắn” đó về phía mình.

Bởi lẽ, ai cũng biết, một khi đã vào Thiên Quỳnh Phong, về cơ bản cũng đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt tiên lộ.

Kiếp này, xem như đã đến hồi kết.

Tim của mấy vị phong chủ như treo lên tận cổ họng, đặc biệt là khi ánh mắt Khương Hằng lướt qua mấy đệ tử có tư chất ưu tú, sau lưng họ đều rịn ra một tầng mồ hôi. Vương Phong trừng mắt đến độ con ngươi sắp lồi cả ra, hắn nhìn Khương Hằng chằm chằm, bởi vì hắn thấy ánh mắt của Khương Hằng đã dừng lại thêm một khoảnh khắc trên người đệ tử có tư chất vàng vạn người có một kia.

Đó chính là tư chất vàng! Là trụ cột tương lai đã được Thiên Kiếm Phong của bọn họ định sẵn! Nếu bị Khương Hằng chọn mất, hắn có thể tức đến thổ huyết ba thăng ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, ánh mắt Khương Hằng cũng chỉ dừng lại một lát rồi dời đi không chút gợn sóng.

Mặc dù tư chất vàng này quả thực rất kinh diễm, nhưng lại không phải người mà Khương Hằng hắn muốn tìm.

Ánh mắt hắn xuyên qua đám đông, chuẩn xác rơi vào góc khuất nhất, nơi đại diện cho khu vực tư chất trắng kém cỏi nhất.

Muốn tìm tuyệt thế phế tài, tự nhiên phải bới từ trong đống rác ra.

Quả nhiên, trong đầu, giọng nói của hệ thống lại vang lên.

【Phát hiện mục tiêu liên quan đến ràng buộc, mục tiêu là Tiêu Huyễn, người có thiên phú tư chất trắng.】

【Phát hiện mục tiêu liên quan đến ràng buộc, mục tiêu là Phương Nguyên, người có thiên phú tư chất trắng.】

Lời vừa dứt, trong tầm nhìn của Khương Hằng, trên người hai thanh niên không mấy nổi bật đột nhiên sáng lên ánh kim quang chỉ mình hắn mới có thể nhìn thấy.

Một người mặc thanh y dáng người thẳng tắp, dung mạo tuấn lãng, giữa hàng mày toát ra một luồng chính khí bất khuất.

Người còn lại thì mặc áo vải thô màu đen, tướng mạo bình thường, nhưng trong đôi mắt kia lại ẩn chứa một sự thâm trầm và tàn nhẫn không hợp với lứa tuổi.

Dù nhìn thế nào, hai người này cũng không giống có thể gắn liền với hai chữ "phế tài".

Nhưng Khương Hằng chợt nghĩ đến chính mình, liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi hắn đánh giá hai người, hai người kia cũng đang mang những tâm tư khác nhau.

Thanh niên mặc thanh y Tiêu Huyễn đang cúi đầu xoa xoa một chiếc nhẫn cổ xưa trên tay, một giọng nói già nua mà yếu ớt vang vọng trong đầu hắn.

“Tiểu Huyễn tử, để giúp ngươi giấu trời qua biển, hiển lộ thiên phú trắng trong bài kiểm tra, lão phu đã hao phí không ít linh hồn bản nguyên. Lần này ngươi nhất định phải thành công bái nhập Thanh Vân Thánh Địa, chỉ cần ba năm, lão phu liền có nắm chắc giúp ngươi bước vào Thông Huyền Cảnh, đến lúc đó ngươi sẽ có thực lực đánh bại vị hôn thê có ước hẹn ba năm với ngươi, thành tựu đạo tâm vô địch, nghịch thiên cải mệnh, sau này trở thành tuyệt thế cường giả cũng không phải là không thể.”

“Đan Lão yên tâm, ta, Tiêu Huyễn, nhất định không phụ sự ủy thác!”

Nắm đấm của Tiêu Huyễn lặng lẽ siết chặt, trong mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Bên kia, thanh niên mặc hắc bào Phương Nguyên thì đang cúi đầu trêu chọc một con ve sầu kỳ dị đậu trên mu bàn tay, khóe miệng hắn khẽ cong lên một độ cong không ai nhận ra.

“Thú vị thật, lại trùng sinh đến một thế giới thế này. Thiên Quỳnh Phong... phế vật phong chủ? Hề hề, đúng là một nơi thanh tịnh tuyệt vời, rất tiện cho ta hành sự, nếu có thể gia nhập thì tốt quá rồi.”

Nghĩ đến đây, Phương Nguyên đã đưa ra quyết định.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua đám đông, thẳng tắp bắn về phía Khương Hằng trên đài cao.

Đúng lúc này, ánh mắt Khương Hằng cũng vừa hay nhìn về phía hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, một người đang tìm "phế tài" khác biệt, một người đang tìm "phế vật" có thể làm bia đỡ đạn.

Thiên lôi bén địa hỏa, vương bát nhìn đậu xanh.

Vừa mắt nhau rồi.

“Thánh chủ, chính là hắn.”

Khương Hằng giơ tay, chỉ từ xa, mục tiêu chính là thanh niên mặc hắc bào thần sắc đạm mạc Phương Nguyên trong khu vực tư chất trắng kia.

Lời này vừa thốt ra, toàn trường chết lặng.

Yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Tất cả mọi người đều ngây người, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

Cái gì cơ?

Quyền chọn người đầu tiên do thánh chủ đích thân chỉ định, ngươi không muốn tư chất vàng, không muốn tư chất đỏ, thậm chí cả hồng lẫn lam cũng không thèm ngó tới, lại trực tiếp nhắm đến tư chất trắng kém cỏi nhất?

Đầu óc ngươi có vấn đề à?

Đặc biệt là đệ tử tư chất vàng kia, khoảnh khắc trước hắn còn đang băn khoăn, lỡ như Khương Hằng thật sự chọn mình, thì nên từ chối thẳng thừng, hay uyển chuyển thoái thác, để vừa không mất mặt, lại không đắc tội người khác.

Kết quả giây tiếp theo, người ta quay đầu chọn một phế vật trong số những phế vật.

Một cảm giác nhục nhã khó tả lập tức xông lên đỉnh đầu, sắc mặt hắn đỏ bừng như gan heo.

Khương Hằng hắn dựa vào cái gì mà không chọn mình?!

Chẳng lẽ đường đường tư chất vàng như ta, ngay cả tư cách được hắn chọn cũng không có? Hắn đây là đang sỉ nhục ta!

Trong chốc lát, vị thiên kiêu tư chất vàng này đã hận Khương Hằng đến tận xương tủy.

“Ha ha ha!”

Vương Phong đứng một bên đầu tiên là ngẩn người một lúc, sau đó bùng nổ tiếng cười lớn không chút che giấu, vui đến mức râu cũng vểnh lên, hắn chắp tay, nói giọng âm dương quái khí: “Xem ra Khương phong chủ vẫn có chút tự biết mình, biết Thiên Quỳnh Phong của mình miếu nhỏ, không dung nạp được đệ tử thiên phú tốt, nên cố ý chọn một kẻ tư chất kém, để khỏi làm lỡ dở người ta. Cao phong lượng tiết như thế, lão hủ bội phục, bội phục!”

Thánh chủ Mộ Vân Bạch trên đài cao, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Hắn vốn muốn mượn cơ hội này để vực Thiên Quỳnh Phong dậy, ai ngờ Khương Hằng lại không biết phấn đấu đến thế, lại chọn một đệ tử tư chất trắng ngay trước mặt mọi người!

“Khương Hằng, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi không cần để tâm đến lời người khác, cứ yên tâm chọn, có bản tọa ở đây, không ai dám làm gì ngươi.”

Mộ Vân Bạch còn tưởng rằng, Khương Hằng sợ Vương Phong và những người khác trả thù nên mới buông xuôi bỏ cuộc.

“Không cần đâu, thánh chủ.”

Khương Hằng lại lắc đầu, thần sắc điềm nhiên.

“Ta thấy đệ tử này, có duyên với Thiên Quỳnh Phong của ta.”

Một câu nói đã chặn họng tất cả mọi người.

Được, ngươi có duyên, ngươi giỏi.

Thấy thái độ Khương Hằng kiên quyết, Mộ Vân Bạch nặng nề thở dài một tiếng, rốt cuộc không nói thêm gì nữa, chỉ đành phất tay, ra hiệu chuyện này cứ thế mà cho qua.