TRUYỆN FULL

[Dịch] Vạn Lần Tăng Phúc: Đồ Đệ Luyện Khí Ta Thành Thánh

Chương 30: Tạo Hóa Thần Quyển tàn đồ (1)

Vượt cảnh giới chém giết Tôn Giả, cái giá phải trả không nhỏ.

Sắc mặt Khương Hằng hơi tái nhợt, linh lực trong cơ thể đã gần cạn kiệt, cảm giác mệt mỏi như thủy triều ập tới.

Hắn không chút do dự, lấy ra một viên thượng phẩm linh thạch trong suốt lấp lánh từ trong nhẫn trữ vật, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Linh khí tinh thuần theo kinh mạch điên cuồng tràn vào động thiên, khí hải khô cạn nhanh chóng được lấp đầy, cảm giác sung túc sau khi trống rỗng khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.

Một khắc sau, linh lực hồi phục được năm thành, sắc mặt cũng hồng hào hơn đôi chút.

Hắn đi đến nơi Tạ Trần Bác và Tạ Nhất Phàm tan biến, thu lại nhẫn trữ vật của hai người rồi mới thong thả bay về phía phủ đệ Tạ gia.

Tạ gia đại trạch lúc này tràn ngập sự tĩnh mịch chết chóc.

Mùi máu tanh hòa cùng hơi đất lan tỏa trong gió đêm.

Phần lớn mọi người đã trốn chạy, chỉ còn lại vài tên đệ tử Tạ gia tự cho mình là trung thần, tay cầm binh khí, canh giữ ở nội viện, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa mang một tia điên cuồng.

Thân ảnh Khương Hằng phiêu nhiên đáp xuống, không nói nửa lời thừa thãi.

Hắn khâm phục lòng trung thành này, nhưng khâm phục không có nghĩa là sẽ nương tay.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Kiếm quang lóe lên, mấy cái đầu bay vút lên trời, máu nóng văng tung tóe trên phiến đá lạnh lẽo, đến cả tiếng hét thảm cũng không kịp vang lên.

Giải quyết xong đám châu chấu đá xe này, Khương Hằng đi thẳng đến phủ gia chủ ở nơi sâu nhất.

Cổng phủ mở toang, bên trong không một bóng người, ngay cả một con chó cũng không còn.

Nếu không có gì bất ngờ, bảo khố của Tạ gia hẳn là nằm trong phủ gia chủ này.

Nghĩ vậy, Khương Hằng liền đi thẳng vào trong phủ.

Vào trong phủ, Khương Hằng lục soát khắp nơi, nhưng lại chẳng có gì.

Những người vợ và con cái khác của Tạ Nhất Phàm cũng đã sớm trốn khỏi Tạ gia.

Ngay khi Khương Hằng lục soát nơi cuối cùng, cũng chính là chủ điện của phủ gia chủ, hắn đột nhiên cảm nhận được dưới gầm giường truyền đến một tiếng hít thở đang cố gắng đè nén nhưng vẫn nghe rất rõ, còn mang theo một tia run rẩy mơ hồ.

Khương Hằng thấy vậy, cúi đầu nhìn xuống gầm giường.

Trong bóng tối, một người toàn thân quấn băng như xác ướp đang co ro trong góc, xuyên qua khe hở của băng vải, dùng một đôi mắt đầy sợ hãi nhìn hắn chằm chằm.

"Ồ, đây chẳng phải là lão hữu Tạ tam công tử đó sao."

Khương Hằng nở một nụ cười "hòa ái". "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Tạ Tốn dưới gầm giường toàn thân cứng đờ, suýt chút nữa sợ đến tiểu ra quần.

Gương mặt của Khương Hằng, trong mắt hắn còn đáng sợ hơn cả ác quỷ địa ngục.

Xương cốt toàn thân hắn run lên bần bật, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, giọng nói run rẩy không thành câu: "Khương... Khương phong chủ... lâu... lâu rồi không gặp..."

"Đã là lão hữu cả rồi, còn trốn làm gì, khách sáo quá."

"Nào, ra đây nói chuyện."

Khương Hằng vừa dứt lời, cánh tay vươn ra, trực tiếp thò vào gầm giường, như túm một con gà con, lôi Tạ Tốn toàn thân quấn đầy băng vải ra ngoài rồi ném xuống đất.

"Bịch" một tiếng, Tạ Tốn đau đến rên hừ một tiếng, dứt khoát nhắm mắt làm liều, bày ra dáng vẻ xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.

"Khương phong chủ, muốn giết muốn xẻo, tùy ngài định đoạt! Tạ Tốn ta mà nhíu mày một cái thì không phải người của Tạ gia!"

Tạ Tốn bị lôi ra, lúc này nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ như xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, hoàn toàn không còn hy vọng sống.

"Đừng vội chết thế, Tạ tam công tử."

Khương Hằng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên mặt hắn. "Ta trước nay luôn nói lý lẽ, muốn nhờ ngươi giúp một việc nhỏ. Nếu giúp tốt, biết đâu ta vui lên lại cho ngươi một con đường sống thì sao."

Lời này vừa thốt ra, mí mắt đang nhắm nghiền của Tạ Tốn bỗng giật mạnh, chậm rãi hé ra một khe hở, đáy mắt tuyệt vọng tức thì bùng lên một ngọn lửa cầu sinh.

"Lời... lời này là thật sao?"

"Đương nhiên, với điều kiện là ngươi phải nghe lời."

"Khương phong chủ muốn ta làm gì?"

"Đơn giản."

Giọng điệu của Khương Hằng nhẹ như mây bay, phảng phất như đang nói một chuyện không đáng kể. "Để ta sưu hồn là được."

"..."

Sắc mặt Tạ Tốn lập tức sụp đổ.

Bị sưu hồn, ở tu chân giới là một nỗi sỉ nhục tột cùng.

Hơn nữa nếu người sưu hồn thao tác không đúng, người bị sưu hồn nhẹ thì thần hồn bị tổn hại, nặng thì trực tiếp biến thành một kẻ ngốc chảy nước dãi.

Nhưng hắn lúc này, còn có lựa chọn nào khác sao? Đằng nào cũng chết, chi bằng cược một phen!

Tạ Tốn hít sâu một hơi, như thể dùng hết toàn bộ sức lực, trịnh trọng nói: "Được! Ta có thể để ngươi sưu hồn! Nhưng ngươi phải lập Thiên Đạo thệ ngôn, sau này tuyệt đối không được làm hại tính mạng của ta!"

"Đó là lẽ dĩ nhiên."

Nghe Tạ Tốn nhắc đến "Thiên Đạo thệ ngôn", trên mặt Khương Hằng tức thì lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, lập tức đồng ý.

Và làm theo lời hắn, lấy Thiên Đạo làm chứng, lập lời thề.

Thấy Khương Hằng thật sự lập Thiên Đạo thệ ngôn, trái tim đang treo lơ lửng nơi cổ họng của Tạ Tốn cuối cùng cũng rơi xuống được một nửa.

Hắn cam chịu nhắm mắt lại, từ từ thả lỏng thần hồn của mình.

Ngay sau đó, Khương Hằng vươn tay, đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng đặt lên thiên linh cái của Tạ Tốn.