Trong chủ điện Thiên Kiếm Phong.
Bên này Khương Hằng vừa mới rời khỏi Thanh Vân Thánh Địa, Vương Phong đã nhận được tin tức.
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, vốn dĩ hắn đã thèm thuồng Thiên Quỳnh Phong và linh mạch trong đó từ lâu.
Hắn liếm đôi môi hơi khô khốc, trong mắt tràn ngập tham lam và rực lửa, bóng dáng linh mạch của Thiên Quỳnh Phong dường như đang lay động ngay trước mắt.
Cảnh tượng mất hết mặt mũi ở đại hội thu đồ, bị tiểu tử kia trêu đùa trước mặt mọi người vẫn còn rành rành trước mắt, cơn tức đó đến nay vẫn còn nghẹn trong lồng ngực.
Vốn hắn còn đang đau đầu không biết tìm cơ hội nào để đối phó với Khương Hằng, nay thì tốt rồi, đối phương đã tự dâng cơ hội đến tận cửa.
Hắn lập tức truyền âm cho tâm phúc của mình.
“Phùng trưởng lão, ta vừa nhận được tin tức tiểu tử Khương Hằng kia đã ra ngoài rồi.”
“Lần trước ở đại hội thu đồ, hắn làm ta mất mặt, nay Thánh chủ lại có phần đề phòng ta, ta không tiện ra tay.”
Giọng Vương Phong mang theo một tia mê hoặc: “Phải làm thế nào chắc ngươi đã rõ, sau khi đại sự thành, đợi ta thôn tính Thiên Quỳnh Phong, cũng không phải là không thể để ngươi ngồi lên chiếc ghế Phong chủ Thiên Quỳnh Phong.”
Đầu kia của ngọc phù truyền âm im lặng một lúc, sau đó mới có một giọng nói già nua nhưng quả quyết vang lên.
“Phong chủ cứ yên tâm, ta lập tức xuất phát.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, trái tim đang treo lơ lửng của Vương Phong hoàn toàn hạ xuống, khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong dữ tợn.
Phùng trưởng lão, tu vi Động Thiên cảnh viên mãn, chỉ còn một bước nữa là có thể vấn đỉnh Tôn Giả cảnh.
Hắn đã theo hầu hắn mấy trăm năm, là trưởng lão có thâm niên nhất Thiên Kiếm Phong, cũng là thanh đao sắc bén nhất của hắn.
Chuyện của Khương Hằng giao cho lão xử lý, Vương Phong vô cùng yên tâm.
Hắn dường như đã thấy được thi thể của Khương Hằng, và cả cảnh tượng hắn trở thành chủ nhân của Thiên Quỳnh Phong.
Bên ngoài sơn môn Thanh Vân Thánh Địa.
Vừa bước ra khỏi cổng lớn của Thanh Vân Thánh Địa, Khương Hằng lúc này lại có chút lúng túng, vì hắn không biết bây giờ nên đi đâu.
Tiếp theo nên đi đâu đây? Hắn suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng có chủ ý.
Nghe nói Phiêu Miểu Thánh Địa ở Bắc Thiên Hoang mấy ngày nữa sẽ bắt đầu tuyển nhận đệ tử, các thành trì xung quanh đó bây giờ chắc chắn cũng vô cùng náo nhiệt, xác suất tìm được đệ tử có liên quan đến ràng buộc cũng sẽ lớn hơn.
Đi một chuyến biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.
Ừm, cứ đến đó! Dù không tìm được đệ tử thích hợp thì cũng coi như đi du ngoạn, dạo khắp Bắc Thiên Hoang, nếm hết mỹ thực, ngắm hết phong cảnh, há chẳng phải tuyệt vời sao?
Quyết định xong, Khương Hằng liền đi về phía thành trì lớn nhất gần Thanh Vân Thánh Địa – Thanh Vân Thành.
Nơi đó có đại trận dịch chuyển thẳng đến các thành trì xung quanh Phiêu Miểu Thánh Địa.
Tuy nhiên, hắn vừa bay đi chưa đầy trăm dặm, một cảm giác âm u lạnh lẽo mơ hồ đã truyền đến từ phía sau, như có gai đâm sau lưng.
Thần thức quét qua, một bóng người mờ ảo đang theo dõi hắn từ xa, sát khí tuy đã được cố tình che giấu nhưng không thể qua được cảm giác của hắn.
Khương Hằng trong lòng đã hiểu rõ.
Khốn kiếp, lão cẩu Vương Phong này, hành động cũng nhanh thật.
Từ khi đến thế giới này, hắn chỉ đắc tội với một mình tên đó.
Có thể ở trong Thánh địa mà nhanh chóng nắm được hành tung của hắn rồi phát động truy sát, ngoài y ra còn có thể là ai?
Chỉ không biết, người đến là Vương Phong bản tôn, hay là con chó nào đó dưới trướng y.
Khương Hằng trong lòng cười lạnh, tốc độ dưới chân không những không giảm mà còn tăng lên, lướt về phía khu rừng hẻo lánh hơn.
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay giấu trong tay áo, một tia sáng mờ khó nhận ra lóe lên, một chiếc trận bàn liền xuất hiện trong tay hắn.
Kẻ theo dõi trong bóng tối thấy hắn tăng tốc cũng lập tức tăng tốc đuổi theo, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn.
Chính là lúc này! Linh khí trong cơ thể Khương Hằng như hồng thủy vỡ đê, ào ạt đổ vào trận bàn.
Trận bàn lóe sáng, trong nháy mắt rút đi gần một phần ba linh lực của hắn, mấy luồng sáng từ trong trận bàn bay ra, lặng lẽ chìm vào núi đá cây cỏ xung quanh.
Một tòa đại trận vô hình lập tức thành hình.
Tứ Tượng Trận bản mô phỏng, cấp bậc Chuẩn Thánh!
Đây là vật phẩm hắn nhận được khi điểm danh mấy ngày trước, tuy chỉ là bản mô phỏng, nhưng dùng để đối phó với một Vương Phong thì đã quá dư dả.
Làm xong tất cả, thân hình Khương Hằng đột ngột dừng lại, thong thả quay người, cất giọng sang sảng về phía khoảng không không một bóng người phía sau: “Đi theo lâu như vậy, không thấy mệt sao? Ra đây trò chuyện chút đi.”
Hư không khẽ rung động.
Người kia hiển nhiên không ngờ bản thân đã sớm bại lộ, sau một thoáng ngỡ ngàng mới từ trong không khí vặn vẹo chậm rãi bước ra.
“Ha ha, đúng là lão phu đã xem thường ngươi rồi, xem ra Lý Huyền Trần để lại cho ngươi không ít thứ tốt.”
Một bóng người mặc hắc bào, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi, cứ thế đứng cách Khương Hằng không xa, giọng nói khàn khàn chói tai.
Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng dựa vào vóc dáng và giọng nói để phán đoán thì không phải Vương Phong.