Trần Chi Báo rời khỏi tòa trang viên nhỏ rủ bóng liễu xanh kia trước, Bạch Hồ Nhi Kiểm rời khỏi Thính Triều Các sau.
Từ Kiêu tìm đến tòa trang viên u tĩnh không xây tường bao này. Đám hạ nhân trong trang viên qua lời kể có phần thêu dệt của nha hoàn Lục Tất, đa phần đều đã biết có một nhân vật tầm cỡ như thế, người có thể khiến Trần tướng quân vốn chẳng thích cười nói trở nên khác thường. Lần trước sau khi tiễn lão nhân này đi, tâm tình tướng quân rõ ràng rất tốt. Thời gian trước bọn họ còn suy đoán liệu lão nhân kia có phải là kinh lược sứ Lý Công Đức đại nhân hay không, nhưng cảm thấy không giống, danh tiếng của Lý đại nhân dường như không tốt lắm, với tính khí và địa vị của Trần tướng quân, không đến mức phải cố ý đón tiếp như vậy. Đoán tới đoán lui, đều chỉ có thể nghĩ đa phần là một vị lão tướng quân đã lui về từ Bắc Lương quân, nói không chừng còn là thuộc hạ cũ của Trần tướng quân. Duy chỉ có lão quản sự của trang viên là đoán trúng chân tướng, nhưng không dám tùy tiện tuyên truyền.
Lần này Bắc Lương Vương đích thân tới, lão quản sự cũng không phô trương thanh thế, vẫn tiếp đón ông ở dưới bóng cây sau viện, lại bảo nha hoàn Lục Tất đã quen mặt mang đến hoa quả điểm tâm tự làm trong trang viên. Từ Kiêu nếm qua một chút, liền cười đứng dậy bảo nha hoàn dẫn ông đi tới thư phòng của Trần Chi Báo. Thiếu nữ Lục Tất không dám tự ý quyết định, nhưng cũng không tiện nói thẳng rằng thư phòng của Trần tướng quân chưa bao giờ để đám nha hoàn bọn họ quét dọn, đều là do tướng quân tự tay làm mỗi khi tới trang viên thanh tịnh này tu dưỡng. Mưa dầm thấm lâu, hạ nhân không được vào thư phòng của tướng quân đã trở thành một quy tắc bất thành văn, cho dù cửa thư phòng quanh năm mở rộng, cho dù bụi bặm phủ đầy, cũng sẽ không có ai bước vào. Nha hoàn đang lúc tiến thoái lưỡng nan, lão quản sự đứng đợi yên lặng ở đằng xa vội vàng chạy tới, đích thân dẫn đại tướng quân đi tới thư phòng. Đến cửa, lão quản sự liền dẫn theo nha đầu Lục Tất lòng đầy nghi hoặc nhanh chóng rời đi.
Từ Kiêu chắp tay sau lưng bước qua ngưỡng cửa, đi tới bên án thư, thấy trên đó đặt một tờ giấy trắng, không viết một chữ nào.
Nữ nhi xuất giá rời nhà, sẽ mang theo của hồi môn. Nam nhi xuất hành, lại chẳng phải ở rể nhà ai, tự nhiên cũng là lẻ bóng một mình.
