Thiếu nữ tuổi đôi tám thướt tha đứng dưới gốc liễu, người cùng liễu soi bóng, cười đáp: "Là lệ chi."
Từ Kiêu gật đầu: "Lệ chi rời cành, trước kia ta từng nghe người ta nói, một ngày đổi sắc, hai ngày phai hương, ba ngày mất vị, bốn năm ngày sau sắc hương vị đều không còn, nửa tuần sau càng thêm khó coi, so với dưa hấu mấy văn tiền một cân ở Bắc Lương chúng ta còn chẳng bằng. Ly chi, cái tên này hay, rất ý nghĩa, quả nhiên chỉ có kẻ đọc sách mới nghĩ ra được."
Nha hoàn sợ khách nhân coi thường vật phẩm trong trang viên, vội vàng phản bác: "Lão bá, lệ chi của chúng ta tươi lắm!"
Trần Chi Báo không nói một lời, vung tay áo, tiểu nha hoàn không dám làm càn, ngoan ngoãn lui xuống, chỉ là trên má vẫn còn vương mấy phần trẻ con hờn dỗi.
Trần Chi Báo đợi nàng đi xa mới chậm rãi nói: "Năm xưa con đường dịch trạm phía nam do nghĩa phụ một tay xây dựng, ngoài việc vận chuyển hoàng mộc như tử đàn, hoàng hoa, cùng lệ chi và sơn hào hải vị, những cống phẩm danh mục rườm rà này, vẫn coi là thông suốt không trở ngại, còn lại đều không đáng nhắc tới. Nếu không phải Trương Cự Lộc đích thân đốc thúc việc Thái Bình Hỏa, khu vực phong toại này gần như đã hoang phế hoàn toàn."
