Một bộ đao phổ, dừng lại ở Kết Thanh ti.
Bộ nhuyễn trụ mà trong hai lần du lịch sau này y đều mặc cả khi ngủ. Mười hai thanh phi kiếm, Triêu Lộ, Kim Lũ, Thái A đều đã kiếm thai viên mãn.
Một đôi giày cỏ vẫn chưa biết có thể tặng đi được không. Tay nghề này là học từ Lão Hoàng, nhớ lần đầu tiên lão già sứt răng đưa cho một đôi giày cỏ, Từ Phượng Niên nhảy dựng mắng chửi đây cũng gọi là giày sao? Sau này thấy giày cỏ dù sao cũng tốt hơn đi chân trần, mang riết rồi cũng thành thói quen tự nhiên. Lần đó vừa về Bắc Lương Vương Phủ, mặc lại đôi ủng lót ngọc thoải mái, vậy mà ngược lại lại không quen.
Thân là thế tử của một phiên vương thế tập không thể thay thế, y có thể dễ dàng có được biết bao vật báu trân quý, nhưng Từ Phượng Niên cũng đã bất tri bất giác liều mạng đổi lấy được một vài thứ, nhưng đồng thời, theo thời gian trôi đi, cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ dù cố gắng cách mấy cũng không thể níu giữ. Đã chịu bao nhiêu khổ cực, điều này không thể nói, nói ra người khác cũng chỉ cho rằng y bị mỡ heo che mắt không biết đủ, chẳng khác nào nói với kẻ đói khát rằng món mặn dầu mỡ quá. Cho nên, mỗi khi gặp người khác, y chỉ có thể nói bản thân đã hưởng phúc lớn đến nhường nào.
Từ Phượng Niên từng món từng món đặt lại vào thư hạp.
