Đứa trẻ quay đầu nhìn Từ Phượng Niên với dáng vẻ thư sinh, không dám làm càn, gãi gãi đôi giày cỏ trên chân, ngón chân cái đã cứng đầu chui ra khỏi giày, đáng thương cầu xin lão đạo sĩ: "Sư phụ, đổi cho ta đôi giày khác đi?"
Lão đạo sĩ trừng mắt nói: "Ngươi có thân thể vàng ngọc, mới thay giày đi được ba trăm dặm đã đòi đổi rồi sao? Đã sớm bảo ngươi đừng nhảy nhót lung tung, cớ sao cứ không nghe!"
Thằng bé tủi thân nói: "Giày không phải đều do ta tự tay bện hay sao."
Lão đạo sĩ có lẽ vì có người ngoài ở đây nên không tiện lớn tiếng quở trách, đành phải dùng đạo lý lớn để nói với thằng bé: "Trời sắp giáng trọng trách xuống cho người nào, ắt phải làm cho người đó khổ cái gân cốt, đói cái thể xác."
Lão nhân không nói thì thôi, vừa nhắc đến đói cái thể xác, bụng thằng bé lập tức réo ùng ục, lão đạo sĩ bèn xoay lưng về phía Từ Phượng Niên, một mình đứng bên bờ sông, vờ như không biết. Thằng bé đã quen với tính khí của lão già, đành phải trợn mắt chịu đói. Bè da dê quay trở lại bến đò bên này, lão đạo sĩ cẩn thận hỏi giá tiền. Đạo giáo ở Bắc Mạng hai mươi năm nay hương hỏa thịnh vượng, rất tôn sùng đạo sĩ, thậm chí còn có chút kính sợ. Nhưng gã lái đò thấy vị trước mắt này chẳng giống chút nào với các đạo sĩ chu lục được ghi trong điệp lục của triều đình nên cũng dám thu tiền, có điều đã hạ giá xuống một chút, lại không tính theo đầu người. Lão đạo sĩ thò tay vào tay áo ước lượng túi tiền, thấy đủ tiền qua sông thì như trút được gánh nặng, đoạn liếc mắt ra hiệu cho Từ Phượng Niên, rồi nói với gã lái đò là ba người đi cùng, xem như cho Từ Phượng Niên một cái thuận nước giong thuyền. Gã lái đò lòng dạ biết rõ, nhưng cũng không tiện vạch trần, coi như cho qua, nể mặt đạo nhân. Lúc lên bè, Từ Phượng Niên gật đầu chào lão đạo sĩ, lão nhân khẽ lắc ống tay áo, ra hiệu Từ Phượng Niên không cần để ý chuyện nhỏ này. Thế nước của Nhược Thủy không hề cuồn cuộn như Hoàng Hà, sông lặng nước trong. Thằng bé nghịch ngợm, nhoài người ra mép bè da dê, thò tay vọc nước, rồi thét lên một tiếng, đột ngột ngửa người ra sau, đâm sầm vào lão đạo sĩ, suýt chút nữa thì bị hất văng xuống sông. Gã lái đò trừng mắt nhìn, chuyến này vốn chẳng kiếm được mấy đồng bạc, nếu có người rơi xuống sông lại thêm bao nhiêu chuyện phiền phức, hắn làm sao vui cho nổi. Thằng bé run rẩy chỉ tay xuống mặt sông, lắp bắp nói: "Có thủy quỷ!"
