Từ Phượng Niên nào có tin là thật, y cười khẩy: “Nghe nói sư phụ ngươi trước lúc lâm chung đã đặc biệt đặt ra một quy tắc cho ngươi, không trở thành thiên hạ đệ nhất thì không được xuống núi? Vậy xem ra cả đời này ngươi chẳng cần xuống núi nữa rồi.”
Vị đạo sĩ mang cái tên xuất trần vẫn chắp tay trong áo, tám gió chẳng động, y mỉm cười nói: “Thiên hạ đệ nhất thì đúng thật, nhưng ăn nhiều nhất, đọc sách nhiều nhất, đều là đệ nhất, có rất nhiều cái đệ nhất, sư phụ lại đâu có nói là võ công đệ nhất, rồi sẽ có ngày ta xuống núi.”
Từ Phượng Niên khó nhọc đứng dậy, ánh mắt hướng về phương nam, nhẹ giọng nói: “Nhưng đến lúc đó, người ta đều đã già rồi. Gặp lại nhau, tóc bạc nhìn tóc bạc, có ích gì đâu?”
Hồng Tẩy Tượng nhắm mắt lại, không nói gì.
Từ Phượng Niên trút ra một hơi dài, hừ lạnh một tiếng, bước ra khỏi tế đàn, khi lướt qua đạo sĩ, y hơi dừng bước, hỏi: “Ngươi thấy tỷ tỷ của ta thế nào?”
Vị đạo sĩ từ khi biết chuyện đã ở trong thế giới Lưu Ly này ôm Hoàng Đình cưỡi ngược trâu ngắm mây trôi mây cuộn, nhẹ giọng nói: “Tốt nhất.”
Từ Phượng Niên không chút biểu cảm bước ra khỏi Tịnh Lạc Cung, phía sau lão khôi dùng đao như có điều suy nghĩ.
Triệu Tẩy Tượng đợi thế tử điện hạ đi xa rồi mới ngồi xổm một cách bất nhã, hai tay chống cằm, ngẩn ngơ xuất thần, lẩm bẩm: “Hồng đậu sinh nam quốc, xuân đến đâm chồi đông tàn úa, tương tư chi bằng đừng tương tư.”
Trên đỉnh đầu đạo sĩ, mười mấy con tiên hạc đầu đỏ đầy linh khí lượn lờ kêu hót, khiến y trông như tiên nhân trên trời.
Y chợt ôm bụng, cau mày khổ sở nói: “Lại đói rồi.”
…
Khi xuống núi, lão khôi chợt tặc lưỡi nói: “Có chút thú vị, tiểu đạo sĩ mũi trâu kia có chút đạo hạnh.”
Từ Phượng Niên hứng thú chẳng cao, hỏi cho có lệ: “Nói thế nào?”
Lão khôi không chắc chắn nói: “Nhóc con kia tu luyện vô thượng Thiên Đạo.”
Từ Phượng Niên vừa nghe đến mấy thứ đạo này đạo nọ vớ vẩn là đã đau đầu, y cau mày nói: “Thứ vừa huyền ảo vừa trống rỗng này cũng có người cố đâm đầu vào? Chẳng sợ đến cuối cùng mới phát hiện ra là công dã tràng hay sao?”
Lão khôi cười phá lên: “Ta cũng chẳng thích mấy thứ khó hiểu này.”
Từ Phượng Niên đến cổng chào dưới chân núi, chẳng thèm để ý đến sự khúm núm của đám đạo sĩ tế tửu, y ngẩng đầu nhìn lại ngọn núi một cái, mắng: “Đúng là con rùa rụt cổ không chịu chui ra!”
Hai trăm kỵ binh dũng mãnh đứng nghiêm dưới bậc thềm thấy thế tử điện hạ liền lên ngựa, động tác chỉnh tề dứt khoát, không chút thừa thãi.
Bắc Lương thiết kỵ, toàn bộ đều cưỡi chiến mã, khoác giáp trụ sáng loáng, hơn nữa mỗi năm đều được Đại Trụ Quốc kéo ra biên giới thực chiến luyện binh, thêm vào đó dân phong đất Lương lại hung hãn, nhiều nữ nhi cũng giỏi cung ngựa, đây là ưu thế độc đáo nhất.
Ví như tỷ tỷ của Từ Phượng Niên là Từ Chi Hổ, từ nhỏ đã tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, càng chẳng cần nói đến nhị tỷ Từ Vị Hùng, mã thuật siêu quần không nói, kiếm thuật lại càng nhất lưu, thân pháp nhanh nhẹn hơn cả vượn, có mỹ danh là “Linh Dương Đại Quải Giác”, mười ba tuổi đã vung kiếm giết người, đến nay kiếm trong tay đã chém gần trăm cái đầu. Người Lương hiếu chiến, từ xưa đã vậy, nên trong mắt người trong nghề, Bắc Lương thiết kỵ có sức chiến đấu vượt xa binh mã dưới trướng Yến Lạt Vương và Giao Đông Vương, là bách chiến hùng sư danh xứng với thực.
Lão khôi đợi Từ Phượng Niên lên ngựa, cười nói: “Tiểu tử, ta không về vương phủ nữa, không có Hoàng Lão Cửu, chán chết đi được.”
Từ Phượng Niên chớp chớp mắt, khuyên nhủ: “Hay là đợi ta làm lễ cập quan trước đã? Nếu không có lão gia gia, Phượng Niên đã sớm chết dưới đáy hồ rồi. Có lẽ còn nửa năm nữa, ta sẽ chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn thức uống ngon cho lão gia gia, ơn cứu mạng to lớn, ta có thể báo đáp bao nhiêu thì báo đáp bấy nhiêu, được không?”
Lão khôi suy nghĩ một lát, gật đầu coi như đồng ý.
Có thể thấy, vị đao pháp tông sư này thực ra cũng chẳng hề ác cảm với vị công tử bột lớn nhất Bắc Lương trước mắt.
Một đường phi ngựa về vương phủ, vừa vào thành, trên trời lại vô cớ đổ tuyết như lông ngỗng, rơi như trút nước, Từ Phượng Niên lạnh đến run cầm cập, vừa đến cửa nhà, người gác cổng mong ngóng đã hiểu ý hai tay dâng lên một chiếc áo hồ cừu thượng phẩm, cẩn thận khoác lên cho thế tử điện hạ, còn ân cần hơn cả hầu hạ cha mẹ ruột.
Từ Phượng Niên lẩm bẩm một câu cũng chẳng biết Lão Hoàng đã mang đủ quần áo chưa.
Sau khi từ biệt lão khôi, y liền một mình đi thẳng đến viện của Ngư Ấu Vi, giai nhân bị lạnh nhạt, cả ngày một mình thưởng thức vẻ đẹp của mình, thật quá lãng phí của trời, không tốt, chẳng hợp với tính tình thích tưới nước cho hoa của Từ Phượng Niên.
Trong lúc đó, y đi ngang qua nơi ở nghèo nàn chẳng thể gọi là viện của Khương Nê, thấy công chúa vong quốc y phục mỏng manh nửa ngồi xổm đắp người tuyết, người tuyết cao bằng nửa người, sau khi nàng hoàn thành, lại chẳng phải nhìn người tuyết mà vui mừng, mà là vẻ mặt căm hờn trừng trừng nhìn nó, rồi rút ra thanh thần phù bầu bạn bấy lâu, một nhát chủy thủ vung xuống, chém bay đầu người tuyết, khiến Từ Phượng Niên rợn cả tóc gáy, chẳng lẽ nha đầu điên này coi người tuyết là ta sao?