TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 39: Ngựa Cùi, Hoàng Tửu, Sáu Ngàn Lý (2)

Bị phun đầy nước bọt lên mặt, Từ Phượng Niên vội đưa tay áo lên lau bừa, thăm dò hỏi: “Lão tiền bối có thể giúp ta dạy dỗ một người không, là một vị sư thúc tổ trên Võ Đang Sơn, một cao thủ!”

Lão Khôi nghĩ ngợi một lát, gật đầu nói: “Bao năm qua chịu ơn của ngươi, ít nhiều cũng được nếm chút đồ chín, nhưng nếu ngươi đòi hỏi thêm, lão phu nhất định sẽ đánh ngươi thành đầu heo. Còn chuyện đi đánh đấm giết chóc thì lão phu khoái lắm. Đợi ta đánh bại Hoàng Lão Cửu trước đã, sẽ lập tức lên đường!”

Lão Hoàng lại bĩu môi không chút nể nang, miệng ngậm cọng cỏ đã bị nhai hết lá, gương mặt già nua tràn đầy vẻ giễu cợt.

Lão Khôi giận dữ quát: “Hoàng Lão Cửu, không phục? Không phục thì đánh lại!”

Lão Hoàng dứt khoát quay người, đưa lưng về phía Lão Khôi, mắt không thấy tim không phiền.

Từ Phượng Niên bịt tai, đầu đau như búa bổ, nếu không phải Lão Khôi đã nhận lời đến Võ Đang Sơn dạy dỗ tên đạo sĩ khốn kiếp cưỡi trâu ngược kia, hắn đã bắt Lão Hoàng đánh cho lão già vô vị này chìm xuống đáy hồ lần nữa, đời này ngoài mấy tên hạ nhân tôi tớ nhảy hồ tự vẫn ra thì đừng mong gặp lại người sống.

Từ Phượng Niên khẽ “hử” một tiếng, nếu thân thủ của Lão Hoàng đã thần thông quảng đại đến thế, vậy tại sao phải bỏ gần tìm xa, trực tiếp mang Lão Hoàng vác hộp kiếm lên thẳng Võ Đang Sơn chẳng phải đơn giản, gọn lẹ hơn sao? Cần gì phải nhìn sắc mặt Lão Khôi, nghe lão gào thét. Từ Phượng Niên cân nhắc lợi hại, sắc mặt âm u bất định.

Lão Khôi tướng mạo thô kệch nhưng tâm tư lại tinh tế như sợi tóc, cả con heo sữa quay cả xương lẫn thịt đều đã chui vào bụng, lão vỗ vỗ bụng, vẻ mặt thỏa mãn, cười hì hì nói:

“Nhóc con, lão phu vừa thấy ngươi đảo mắt là biết ngươi đang có ý đồ xấu rồi, sao nào, muốn để Hoàng Lão Cửu ném ta xuống đáy hồ lần nữa à?

Nói thật cho ngươi biết, mời Phật dễ tiễn Phật khó, năm xưa nếu không trúng gian kế của tên Lý Nguyên Anh kia, dù không đánh lại Hoàng Lão Cửu, lão phu cũng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Dưới đáy hồ có bốn quả cầu sắt nặng tám ngàn cân, song đao của ta bị đúc vào hai quả trong đó, thế nên mới nhốt được lão phu. Giờ song đao đã về tay, thiên hạ là của ta, oa ha ha, nhóc con ngươi có sợ không?”

Bị gầm vào mặt và phun đầy nước bọt, thế tử điện hạ nặn ra một nụ cười, lẩm bẩm: “Sao có thể chứ, sự kính phục của Phượng Niên đối với lão tiền bối như sông lớn chảy về đông, như sao giăng khắp chốn đồng không.”

Lão Khôi cười như không cười nói: “Nhóc con ngươi quả không giống tên Từ Đồ Tể kia, hợp khẩu vị của ta hơn. Sắp xếp cho lão phu một căn phòng thoải mái, rồi dọn cả một bàn rượu thịt nữa.”

Từ Phượng Niên đứng dậy nói: “Đây là chuyện nhỏ.”

Lão Hoàng nhổ cọng cỏ ra, nói: “Không đánh nữa à?”

Lão Khôi ngông cuồng nói: “Vội cái gì, lát nữa sẽ có phần cho ngươi đánh.”

Lão Hoàng nhấc hộp kiếm đeo lên lưng, bình thản nói: “Không đánh thì thôi, ta sắp phải đến Võ Đế Thành lấy lại ‘Hoàng Lư’.”

Lão Khôi kinh ngạc nói: “Thật sao?!”

Lão Hoàng gật đầu.

Lão Khôi thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ: “Vậy thì không đánh nữa, phí sức của lão phu.”

Từ Phượng Niên nghe mà chẳng hiểu gì.

Sắp xếp cho Lão Khôi, người có thân hình to lớn thậm chí còn cao hơn cả Viên Tả Tông cao chín thước, vào một sân viện, Từ Phượng Niên đi đến chuồng ngựa. Lão Hoàng vác hộp kiếm bọc vải, lại đang lẩm bẩm với con ngựa hồng, dường như đang từ biệt. Từ Phượng Niên ngạc nhiên hỏi: “Lão Hoàng, có chuyện gì vậy?”

Lão mã phu khẽ nói: “Bao năm qua ta chỉ canh chừng Sở Cuồng Nô dưới đáy hồ, nay hắn đã được thiếu gia thả ra, cũng không còn việc của Lão Hoàng nữa. Năm xưa thua lão quái vật Vương Tiên Chi một chiêu, để lại thanh kiếm ‘Hoàng Lư’ ở Võ Đế Thành, bao năm nay vẫn canh cánh trong lòng, định bụng đi đòi lại.”

Từ Phượng Niên chua chát nói: “Là thanh cự kiếm cắm trên tường thành Võ Đế Thành đó ư? Thanh ‘Hoàng Lư’ xếp thứ tư trong Thập Đại Danh Kiếm?”

Lão Hoàng cười hì hì, gật đầu.

Võ Đế Thành tọa lạc bên vách đá Đông Hải, phía đông trông ra Thạch Kiệt để ngắm biển lớn. Thành chủ Vương Tiên Chi tuổi gần trăm nhưng đã thành danh tròn tám mươi năm, là một thiên tài võ học trăm năm có một không hai. Thời trẻ mới ra giang hồ đã nổi tiếng không mang bất kỳ binh khí nào, giao đấu với người khác trước nay chỉ dùng một tay.

Hai mươi lăm tuổi đã bước vào hàng ngũ tuyệt thế cao thủ, bốn mươi tuổi thách đấu kiếm thần Lý Thuần Cương của thế hệ đó, dùng hai ngón tay bẻ gãy thanh “Mộc Ngưu Mã” chém sắt như chém bùn, nhất thời danh chấn tứ hải, không ai sánh bằng.

Vương Tiên Chi rõ ràng có đủ tư cách làm đệ nhất thiên hạ, ngạo thị quần hùng, nhưng lại tự nhận là đệ nhị thiên hạ, điều này khiến cho Thập Đại Cao Thủ nức tiếng giang hồ bị xếp xuống hàng thứ mười một, còn ngôi vị đệ nhất thì đã bỏ trống suốt hai mươi năm.

Gần năm mươi năm qua, đã xuất hiện hai tuyệt thế cao thủ dùng kiếm. Tân kiếm thần Đặng Thái A, tay cầm một cành đào, cầu bại mà bất bại, giao đấu với Vương Tiên Chi ba lần, không thắng cũng không thua, xếp thứ ba trong hàng siêu nhất lưu cao thủ.

Người còn lại thì thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ biết là người Tây Thục, xuất thân là một thợ rèn kiếm vô danh tiểu tốt. Sau ba mươi năm rèn kiếm đã tự mình ngộ ra kiếm đạo, đơn thương độc mã hành tẩu giang hồ, thu thập danh kiếm thiên hạ vào Tử Đàn Kiếm Hạp. Chuyện mà thế nhân biết đến chỉ là y đã giao đấu một trận, rồi danh chấn bốn bể. Tuy thua, lại bị lưu lại một thanh kiếm cắm trên đầu thành, nhưng không ai nghi ngờ vị kiếm sĩ thần bí này không phải là tuy bại mà vinh, bởi vì y đã thua thành chủ Võ Đế Thành Vương Tiên Chi, người càng già càng dẻo dai.