TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 12: Đi ngọn núi kia hái sơn trà (1)

Từ thế tử ném vài nắm mồi câu, nhìn chán cảnh cá chép cảnh tranh nhau vẫy vùng, bèn vỗ tay đứng dậy. Vốn dĩ Khương Nê đã chuẩn bị sẵn gấm lụa thấm nước ấm để hắn lau tay, nhưng Từ Phượng Niên lại không đón lấy. Ba năm rèn luyện, từ xa hoa mà tiết kiệm thì khó, nhưng từ tiết kiệm mà xa hoa cũng cần một quá trình.

Hắn một mình rời khỏi Thính Triều Đình, cuối cùng không quên quay người nhắc nhở:

“Khương Nê tỷ tỷ, chớ có nghĩ đến việc lén lút vào trong lầu định tiện tay trộm một bản võ học bí tịch. Nàng biết đấy, bất kỳ thủ các nô nào bên trong cũng không phải một đạo thần phù trong tay áo nàng có thể đối phó. Bọn lão già đó nào có lòng thương hương tiếc ngọc như ta. Nữ nhi gia, thêm hương mài mực chẳng phải tốt hơn sao. Đi đây, đừng trừng mắt nhìn ta nữa, ta vừa nhìn thấy nàng đã biết đôi mắt Khương Nê tỷ tỷ thật đẹp rồi.”

Trêu ghẹo xong thị nữ, Từ Phượng Niên bước về phía chuồng ngựa riêng của hắn và nhị tỷ. Dọc đường, hắn thấy các nữ tỳ xinh đẹp, không quên vươn tay ôm eo, vuốt ve bàn tay nhỏ bé. Với những người có dung mạo nổi bật hơn, hắn đương nhiên còn không quên cọ xát vào bộ ngực đầy đặn của họ, gọi một tiếng tỷ tỷ muội muội rồi buông lời cợt nhả: “Ối chà, thêm mấy lạng thịt ở đây, đi đường cẩn thận kẻo mệt nhé,” khiến một tràng tiếng cười e thẹn như chuông bạc vang lên.

Từ Phượng Niên đến chuồng ngựa, nơi xa hoa lộng lẫy hơn cả nhà phú hộ bình thường, bên trong tạm thời chỉ có một con ngựa què màu đỏ sẫm cô độc.

Lão Hoàng, người đã làm mã phu cho vương phủ nhiều năm, đang trò chuyện với ngựa. Thấy thế tử điện hạ, người đã cùng lão nương tựa vào nhau ba năm, lão quen thói nhe răng cười ngây ngô, để lộ cảnh tượng buồn cười khi thiếu mất hai chiếc răng cửa. Từ Phượng Niên trợn mắt, kinh ngạc hỏi: “Lão Hoàng, hộp của lão đâu rồi, sao không đeo nữa?”

Lão Hoàng có lẽ là người Thục, giọng Tây Thục không được ưa chuộng trong vương triều, lão mãi không sửa được.

Mà Tây Thục nhỏ bé với binh lính cả nước chỉ vỏn vẹn sáu vạn, năm xưa cũng như Tây Sở hoàng triều, không thoát khỏi vận mệnh bị Bắc Lương vương diệt quốc. Thế nhưng lão Hoàng lại đáng yêu hơn Khương Nê nhiều, lão rất an phận thủ thường.

Ba năm du lịch mấy ngàn dặm thê lương thảm đạm này, nếu không phải lão Hoàng biết câu cá, leo cây, biết trộm gà bắt chó, lại còn tận tay dạy Từ Phượng Niên đan giày cỏ, thì vị thế tử như hắn đã sớm chết đói nơi đất khách quê người rồi.

Lão bộc trên người vác một túi hành lý bọc vải rách, bên trong chỉ đựng một chiếc hộp dài bằng gỗ tử đàn, nhưng lão thà chết cũng không chịu mở ra cho Từ Phượng Niên xem huyền cơ bên trong.

Ban đầu Từ Phượng Niên còn tưởng đó là hộp Toàn Cơ nổi danh giang hồ dùng để đựng thần binh lợi khí, nghĩ rằng phụ thân dù sao cũng sẽ phái một tuyệt thế cao thủ đi theo. Nhưng khi lần đầu gặp phải cường khấu, nhìn thấy lão bộc này còn chạy nhanh hơn cả một con chó nhà có tang, hắn liền hoàn toàn nguội lạnh.

Mỗi lần lừa lão Hoàng mở hộp, lão mã phu chỉ lắc đầu cười ngây ngô. Từ Phượng Niên đành lẩm bẩm chửi rủa một câu, đâu phải ta muốn lão cho ta xem vợ lão cởi hết y phục.

Một lần ở Thanh Hà quận, Từ Phượng Niên nhân lúc lão Hoàng đi đại tiện, không kìm được tò mò, lén lút nghiên cứu một phen, nhưng không tìm ra manh mối. Hắn chỉ cảm thấy chiếc hộp vừa cầm đã lạnh buốt thấu xương. Kết quả, khi lão Hoàng nhìn thấy, ánh mắt lão đầy vẻ u oán, đáng thương hơn cả cô gái khuê các bị hắn trêu ghẹo trên phố Lăng Châu.

Sau đó, không biết có phải là báo ứng hay không, Từ Phượng Niên hôm sau liền nhiễm phong hàn. Lão Hoàng phải sắc thuốc, đun nước, lén trộm khoai lang về nướng, bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối. Suốt nửa tuần sau đó, lão mã phu luôn cõng Từ Phượng Niên đi. Ấn tượng lớn nhất của hắn là bộ xương gầy gò của lão Hoàng cấn vào người hắn đến khó chịu, đương nhiên, còn có vài phần cảm kích không nói nên lời.«-(¯v´¯)-« ➅9𝐬Ⓗ𝔲𝓍.cⓄ𝐌 »-(¯v´¯)-»

Kể từ đó, Từ Phượng Niên không còn nảy sinh ý đồ xấu với chiếc hộp nữa. Hắn chỉ khó tránh khỏi việc mơ hồ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ biết được bí mật nhỏ bên trong. Đương nhiên là một bí mật không quan trọng, một lão mã phu mà có bí mật kinh thiên động địa thì đúng là chuyện cười.

Cho đến nay, Từ Phượng Niên vẫn còn nhớ như in sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của bọn thảo khấu, hắn đã hỏi lão bộc: “Lão Hoàng, lão có phải là cao thủ không?”

Lão Hoàng gật đầu, mang theo vẻ “ngượng ngùng” mà lẽ ra chỉ nên xuất hiện trên gương mặt các cô nương xinh đẹp.

Từ Phượng Niên lại hỏi: “Loại rất cao sao?”

Lão Hoàng dường như càng thêm ngượng ngùng, ngúng nguẩy khẽ quay đầu đi, rồi lại gật đầu.

Từ Phượng Niên nghĩ đến cảnh tượng bi tráng vừa rồi bị một đám người cầm mộc mâu, dao củi đuổi đánh, cố nén ý muốn đánh người, lại hỏi: “Cao đến mức nào?”

Lão Hoàng chớp chớp mắt, dường như đang suy nghĩ, một lúc sau mới đưa tay ra khoa chân múa tay, có vẻ như cao bằng thế tử điện hạ, rồi ngay sau đó lại hạ thấp xuống một chút. Thế là Từ Phượng Niên, người vẫn còn chút hy vọng, hoàn toàn tuyệt vọng.