Gần đến tiết Lập Đông, Hạ Mã Ngôi dịch quán lại xuất hiện thêm một lão đầu tử kỳ quái thần xuất quỷ mạch, hai hàng lông mày trắng dài như liễu rủ. Hiên Viên Thanh Phong chỉ biết lão nhân này mấy hôm trước xông vào viện, nói chuyện với Từ Phượng Niên vài câu, rồi ra ngoài một lúc quay về. Từ đó đến nay, Từ Phượng Niên trong mấy ngày qua đã đổi khác. Cơm vẫn ăn, chuyện vẫn nói, giấc vẫn ngủ, nhưng Hiên Viên Thanh Phong luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuyết lớn dần ngừng rơi, thiếu niên Mậu lại đem người tuyết vốn đã dời ra hành lang đặt trở lại trong sân. Hôm nay mây trời hé một khe, giữa trời đất bỗng nhiên sáng rực. Từ Phượng Niên nằm trên ghế mây, còn Bạch Mi lão tổ tông thân phận không rõ thì thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Người tuyết đứng dưới gốc cây long trảo hoè, Từ Phượng Niên nhìn chằm chằm phát ngẩn. Hiên Viên Thanh Phong cũng kê ghế mây bên cạnh, nằm xuống rồi đung đưa lắc lư, kẽo kẹt răng rắc. Nữ tử khi đứng thẳng ngẩng ngực khiến song phong cao ngất, đó chưa tính là gì; chỉ khi nằm ngang mới càng thêm hùng vĩ, mới lộ ra chân phong thái. "Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong", cùng với văn chương hỉ bất bình là một đạo lý. Hiên Viên Thanh Phong hỏi: "Lão đầu nhi đó là ai?"
Từ Phượng Niên mấy ngày nay có hỏi ắt đáp, không hề cau có mặt mày với ai, ngược lại tính tình dần tốt hơn: "Lão ấy chỉ nói đã cùng Lý Thuần Cương đổi một cánh tay."
Hiên Viên Thanh Phong lại bắt đầu chọc chuyện: "Lý lão Kiếm Thần chẳng phải là bán sư phụ của ngươi sao? Kẻ thù trước mắt, vậy mà không rút đao tương hướng?"
