Chưa tới tiết Lập Đông, một trận tuyết lớn như lông ngỗng đã phủ xuống, khoác lên mình vị phu nhân phong nhã Thái An thành một tấm áo choàng lông cáo trắng.
Trong nửa tuần trăng qua, kinh thành xôn xao không dứt, những chuyện phong thưởng thăng chức không cần nhắc tới, lại thêm việc Bắc Lương thế tử to gan phá hoại ngự đạo, sớ tấu đàn hạch của ngôn quan bay tới tấp như tuyết trên trời, nhưng đều chìm nghỉm, chưa từng có tờ nào được ngự bút phê chuẩn. Các vị chân nhân trong đạo quán nội thành đều nói Từ Phượng Niên cậy nhờ tà lực âm quái, tất không được thần minh trên cao chứng giám, lời lẽ đanh thép khiến bách tính nơi thị tỉnh ngõ nhỏ đang bận rộn chuẩn bị tục "bổ đông" để tạ ơn trời đất đều tin sái cổ. Ngoài chuyện đó, còn có một thịnh sự chấn động kinh thành: Binh bộ Thị lang Lư Bạch Hiệt cùng gã du hiệp ngoại hương ba trận ba bại sẽ so kiếm tại Án Ưng đài. Thiên tử đích thân chuẩn y cho Lư ái khanh nghỉ phép một ngày. Trước khi hai bên bước lên Án Ưng đài, vừa vặn lúc tuyết bắt đầu rơi. Lư Thị lang trong bộ hàn nho, vác kiếm Bá Tú phiêu nhiên tới, quả không hổ danh "nhất kiếm mãn tiên khí". Một vài nhân sĩ kinh thành vốn cho rằng thành viên Giang Nam Lư thị này chưa đủ tư cách đảm nhiệm chức quyền thần Binh bộ, ngày hôm ấy cũng đều bị khí độ văn nhã của Lư Bạch Hiệt khi chưa xuất kiếm làm cho khuất phục.
Rồi thì gã kiếm sĩ lôi thôi lếch thếch cũng lên đài, xem ra cũng đã thay một bộ hành trang tươm tất hơn trước. Gã này trước bại dưới tay nữ kiếm thị Ngô Gia Kiếm Trủng, sau lại thua trước tông sư kiếm thuật kinh thành Kỳ Gia Tiết, trận thứ ba thua dưới tay Bạch Giang Sơn của Đông Việt Kiếm Trì, đã có được danh hiệu "Ôn Bất Thắng". Nói cũng lạ, tướng mạo khí độ của gã chẳng mấy ưa nhìn, nhất là chẳng được lòng nữ tử, vậy mà sau khi thua thảm ba trận liên tiếp, ở tầng lớp dưới thị tỉnh lại cực kỳ được hoan nghênh, ngay cả nhiều quân tốt giáp sĩ cũng nhìn gã bằng ánh mắt khác.
Khi Ôn Bất Thắng thong thả bước lên đài, trong đám bách tính vây xem có kẻ trung khí đầy mình hô lớn: "Ôn Bất Thắng, lần này hẳn phải thắng một trận chứ?" Gã kiếm khách nghèo khổ họ Ôn lập tức mắng trả: "Cái con mẹ ngươi!" Người xem đủ hạng tam giáo cửu lưu, nữ tử bất kể trẻ già phần nhiều nhíu mày chê bai, trái lại đám đại lão gia thô kệch lại đồng thanh hò reo, vì gã mà phất cờ hò hét. Lần so kiếm này, Án Ưng đài vốn là chỗ thưởng tuyết ngắm cảnh tuyệt hảo, lại thêm Lư Bạch Hiệt có thân phận quan gia hiển hách, còn có tin đồn mấy vị hoàng tử sẽ vi hành nhẹ xe giản tùng lặng lẽ tới, lại có đại mỹ nhân "sắc thanh song giáp" Lý Bạch Sư rầm rộ thân chinh, nên so với ba lần tỷ thí trước, lần này người đông náo nhiệt hơn hẳn. Nhưng ai nấy trong lòng đều rõ, thực chất họ đang tò mò mong đợi vị Bắc Lương thế tử đeo đao kia lộ diện. Sau buổi bãi triều hôm ấy, kẻ phiên vương tử đệ họ Từ kia chỉ mới đấu một trận với Quốc Tử Giám, đối với đám tiểu dân thì làm sao đã đủ đã, chỉ mong lần này hắn đại náo Án Ưng đài, bị lũ công tử quan lại kinh thành quấn lấy, ác nhân chó dữ đánh nhau một trận tơi bời mới gọi là kịch tính.
Từ Phượng Niên trước giờ so kiếm, vốn đã bước ra khỏi Hạ Mã Nguy dịch quán, định đáp xe tới Án Ưng đài xem một trận náo nhiệt vô thưởng vô phạt, chỉ là lại thấy một lão nho sĩ nghèo khốn cùng đang ngồi xổm dưới gốc cây hòe long trảo, vẻ mặt bồn chồn bất an. Từ Phượng Niên bật cười, do dự một chút, rồi quay trở lại hậu viện dịch quán, bảo Thanh Điểu hâm một bầu hoàng tửu. Từ Phượng Niên nhớ dai, nhận ra lão thư sinh đang "ôm cây đợi thỏ" bên ngoài dịch quán là ai. Năm đó rời Huy Sơn, thuyền vừa cập bến thì gặp nhị tỷ Từ Vị Hùng từ Địa Phế sơn phong sơn năm trăm năm mang Long Sa tới Thượng Âm học cung. Lão di dân Nam Đường tên Lưu Văn Báo này từng nhận lời phê "tạp nhi bất tinh" của Từ Vị Hùng. Lúc tự tiến cử, lão mở miệng ra là Trương Cự Lộc, Triệu Hữu Linh, Vương Hùng Quý, Nguyên Quắc, Hàn Lâm các vị hiển quý quyền thần đương triều, huênh hoang muốn lấy "tướng quyền" mà luận bàn đại sự miếu đường. Từ Phượng Niên khi ấy không ưa thói "ngôn bất kinh nhân tử bất hưu" của lão thư sinh, nên cho ăn bế môn canh. Không ngờ lão già này sau khi "lá rụng về cội" lại nhanh chân chạy tới kinh thành chặn đường ta, lòng tham công danh lợi lộc nặng nề, đủ thấy rõ.
