Hiên Viên Thanh Phong nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn vị đệ đệ kia của ngươi, người mà phụ thân ta nói chỉ có thể Chỉ Huyền thì sao?"
Từ Phượng Niên nhếch mép: "Coi như ngươi còn chút lương tâm. Mất một khối Đại Tần Dương ấn tất nhiên không giữ được, vẫn còn tám khối khác. Huống hồ Hoàng Man Nhi nhà ta, cả đời ta cũng sẽ không để nó tiến vào Thiên Tượng cảnh. Cái phù trận này, chỉ là để phòng vạn nhất. Hơn nữa, Hoàng Man Nhi không giống ngươi, dù phù trận này có chút ích lợi, với nó cũng chỉ là trị ngọn chẳng trị gốc. Nói cho cùng, bất luận là Chỉ Huyền cảnh hiện tại hay Thiên Tượng cảnh tương lai của ngươi, ở trước mặt Hoàng Man Nhi đều như trò trẻ con."
Hiên Viên Thanh Phong bình tĩnh nói: "Nhưng ta sẽ không chỉ dừng lại ở Thiên Tượng cảnh."
Từ Phượng Niên cười xòa, bước tới, vươn một tay ra giữa không trung, nhẹ nhàng chộp lấy Tây Sở Truyền Quốc Ngọc Tỷ.
Tựa như mãng long hút nước, theo đà ngọc tỷ bị kéo về phía tay Từ Phượng Niên, trong không khí xuất hiện từng đợt gợn sóng huyền diệu có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
