Chung Hồng Vũ sắc mặt hơi biến đổi.
Lần này, lão phá lệ bắt đầu thực sự nhìn thẳng vào người thanh niên mà lão vốn coi thường từ khi hắn mới lọt lòng này.
Từ Phượng Niên phất tay áo, cười nói với Uông Thực: "Uông tướng quân, còn không mau cởi trói đỡ Chung công tử dậy?"
Cái phất tay áo nhẹ nhàng này đã khiến Chung Trừng Tâm vốn đang như chim sợ cành cong sợ đến mặt không còn chút máu, gã nằm dưới đất mếu máo nói: "Khởi bẩm Thế tử điện hạ, không cần cởi trói, ta nằm thế này là được rồi."
Chung Trừng Tâm thực sự sợ vị Thế tử điện hạ tính khí thất thường này vừa cởi trói cho mình, nếu thấy không vừa mắt lại tiện tay dùng phi kiếm trảm thủ, nên cứ nằm dưới đất giả chết cho yên thân. Oán hận hay báo thù gì đó, cứ phải đợi về đến Chung phủ an toàn mới tính tiếp. Dù sao Chung Trừng Tâm cũng hạ quyết tâm, nếu không phải lão cha cùng Thế tử hòa giải rồi đích thân cứu gã, gã đánh chết cũng không đứng dậy.
